Chương 5: Hình tượng không thể bị sụp đổ

Buổi sáng trong tiệm bánh ngọt căn bản không có người, trừ đầu bếp làm bánh ngọt đang hoạt động ở phòng bếp phía sau, những người khác đều ở vị trí ngồi chơi điện thoại.

Khi không có khách, quản lý cửa hàng chưa bao giờ cấm nhân viên nghịch điện thoại.

Hòa nhập vào không khí của mọi người, Tình Dã cũng lấy điện thoại ra và thấy một yêu cầu bạn kết hợp.

Gần đây, anh chỉ cho 1 người số WeChat của mình. Xem cái tên là biết người kia yêu thích ván trượt, anh liền đồng ý kết bạn với đối phương.

Sau khi thêm một người bạn, Trình Dã liền phát hiện ra ảnh đại diện của người kia là một tấm ván trượt được chụp dưới ánh hoàng hôn.

Một giờ sau, Trình Dã đang giúp đầu bếp bánh ngọt trang trí hoa, nghe thấy hai tiếng "ding dong" liên tục từ túi quần của mình.

Đầu bếp bánh ngọt cười to: "Tiểu Dã, tôi quen cậu lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy Wechat của cậu có tin tức."

Người phục vụ đang lau sàn bên cạnh quay lại khi nghe thấy giọng nói, ác ý hỏi: "Mới sáng sớm đã nhắn tin, có phải đang yêu đương không?"

Trình Dã không biết nên cười hay nên khóc: "Mọi người nghĩ nhiều quá."

Lí Diệp đặt cây lau nhà dưới cằm, nhìn khuôn mặt của Trình Dã và nói: "Em à, em không biết gì về vẻ đẹp của mình hết."

Trình Dã mấp máy môi, cúi đầu cẩn thận trang trí hoa. Nghĩ thầm, chị cũng thiếu ý thức về tuổi tác của tôi.

Những người xung quanh bật cười, sôi nổi trêu chọc.

"Ôi, Diệp Tử, đừng chọc ghẹo nữa."

"Tiểu đệ đệ sắp bị cậu chọc hỏng rồi."

Trình Dã run tay, không để ý đi ra ngoài.

Lí Diệp kéo cây lau nhà đi, cười nói: "Không thành vấn đề, haha, chính là đệ đêị da mặt mỏng quá."

Sau khi trang trí xong , Trình Dã gỡ bao tay, lấy điện thoại trong túi quần ra, mở WeChat.

Hóa ra là tin nhắn do Skateboardbro gửi, Trình Dã không hiểu tại sao cô bé xinh xắn với bím tóc lại sử dụng tên và hình đại diện không chính thức.

Trình Dã trong lòng nghi hoặc, click mở khung chat.

Một chú mèo con ở trên gọi mời, và một chú vịt nhỏ màu vàng đang lủng lẳng bên dưới.

Chà, điều này phù hợp với cách tính của một cô gái mười bảy tuổi.

Tuy rằng emo đáng yêu cũng không thể kí©h thí©ɧ khiến nội tâm của cậu dao động, nhưng đối phương là khách hàng, khách hàng chính là thượng đế.

Trình Dã đang định thả 1 cái biểu tượng đang mỉm cười để trả lời, thấy hoa mắt, 2 biểu tượng kia nhanh chóng bị thu hồi.

Ngay sau đó, bên kia gửi một tin nhắn bình thường và lạnh lùng: [Xin chào. 】

Trình Dã:…

Quảng trường Tinh Nguyệt, dưới gốc cây đa.

Úc Dương dựa lưng vào băng ghế, dùng lưỡi đẩy que kẹo mυ"ŧ trong miệng từ trái qua phải từ trên xuống dưới, vẻ mặt tuyệt vọng.

Cậu không ngừng suy ngẫm về bản thân, đến tột cùng là vì cái gì mà 1 thần tượng như cậu phải nhắn tin chào hỏi fan "không quá thông minh" của mình."

Úc Dương là người nào?

Vua trượt ván ở quảng trường Tinh Nguyệt, với đủ điểm kỹ năng, sức mạnh vượt trội, làm người điệu thấp, người giỏi không thể hiện Dương ca.

Làm thế nào mà anh Dương có thể gửi một biểu tượng cảm xúc dễ thương như vậy ? !

Sau khi suy nghĩ, Úc Dương quyết định rút lại tin nhắn trước khi hết 2 phút có thể thu hồi, lạnh lùng gửi lại một tiếng "xin chào".

Một lúc sau, một âm thanh ding-dong phát ra từ điện thoại.

Úc Dương giật mình ngồi ngay ngắn, lấy kẹo que ra khỏi miệng, nâng điện thoại lên, ngón tay thật lâu không bấm mở.

Việc này liên quan đến mặt mũi của Úc Dương, chuyện yêu đương với fan nhỏ hay không cậu không quan tâm, điều cậu quan tâm là gương mặt của mình có lạnh lùng không.

Úc Dương quyết tâm mà ấn mạnh ngón tay vào.

. :【Xin chào】

Úc Dương đột nhiên không biết nên thở phào nhẹ nhõm vì gương mặt của chính mình hay nên chán nản vì người hâm mộ không còn nhiệt tình với mình nữa.

Trần Phi lướt tới, nhiệt tình hỏi: "Anh Dương, cô ấy đã trả lời anh chưa?"

Úc Dương nặn ra một nụ cười gớm ghiếc nói: " Đã trả lời."

"Gì?"

“Xin chào.” Úc Dương đặt lại cây kẹo mυ"ŧ vào trong miệng, đứng dậy khỏi băng ghế, nhảy lên ván trượt của mình, rồi dứt khoát rời đi, “Ngay cả dấu chấm câu cũng không có."

Úc Dương vì thấy mình viết nhiều hơn 1 dấu chấm mà tức giận bất bình trong chốc lát, lại cảm thấy mình thật nhàm chán.

Trượt ván không thú vị phải không? Bậc thang nhảy không đẹp sao?

Tại sao phải bận tâm với cô gái hâm mộ nhỏ của mình về kiểu chào hỏi như thế này?

Mãi đến nhiều năm sau, Úc Dương mới hiểu ra bởi vì cậu đã có kế hoạch.

Nếu cậu thêm một người không quan trọng, cậu có thể không chào, nhưng bây giờ cậu đã thêm một cô gái được cho là dịu dàng và xinh đẹp.

Cậu không chỉ muốn cảm nhận được sự tôn sùng của tiểu thư và em gái dành cho mình, mà còn thầm muốn phát triển hơn nữa mối quan hệ với những người khác.

Chắc chắn rằng đàn ông không bao giờ có thể miễn nhiễm với những lời tâng bốc mình của các cô gái. Cậu có thể tha thứ cho sự tức giận và vướng bận của quần áo hoa đối với mình, sau tất cả Úc Dương cũng dùng thực lực và nhan sắc để đoạt đi fan của y.

Gần trưa, trời càng ngày càng nóng, một vài người cũng không ngốc , nên quyết định tìm một nơi để giải nhiệt một lát sau khi đóng ván trượt, sau đó đi ăn.

“Đi đâu để hạ nhiệt?” Úc Dương vừa hỏi vừa thổi chiếc quạt tai thỏ nhỏ màu hồng mà cậu giật được từ Úc Gia Gia lúc sáng.

"Phía trước có trà thúy mèo. Lần trước em gái của tôi và bạn trai hẹn hò có đi qua. Nghe nói đồ uống lạnh rất ngon." La Địch chỉ vào phía trước quảng trường bên phải nói.

"Được, vậy thì đi, đi thôi!"

Một vài người vào mới phát hiện ra quán trà sữa thú cưng không phải là quán trà sữa mà là quán bánh ngọt, tên đầy đủ là Cat Pet Tea Baking.

“Anh có chắc đồ uống lạnh bán ở đây rất ngon không?” Úc Dương nghi ngờ hỏi.

“Cửa hàng bánh ngọt tổng hợp không bán trà sữa phải không?” Trần Phi hỏi, “La Địch, không phải hôm hẹn hò em gái cậu bị ngọt ngào che mất con mắt nên xuất hiện ảo giác chứ."

La Địch sải bước đi lên trước: "Trời ạ, uống thử là biết có ngon hay không . Dù sao mọi người đều vào rồi, bên trong rất mát mẻ."

Úc Dương cất tấm ván đi theo sau, nhìn xung quanh.

Cửa hàng này không phải là một cửa hàng bánh nhỏ, với phong cách trang trí hiện đại và tươi mới. Bên đường là cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn hình vòng cung, bên cửa sổ đặt một dãy bàn ghế gỗ văn chương, rèm cửa màu trắng bay phấp phới, nhẹ nhàng lướt qua mặt bàn, rất giống một bộ phim thần tượng.

Phía sau có một quầy bar dài hình bán cung, quầy bar rất rộng, chính giữa đặt một hàng dài chậu cây. Ngoài ra còn có một khung hình mèo leo núi tinh tế đặt ở góc cạnh bàn đặt hàng, nhưng không có mèo trong đó.

Với hương thơm của hoa và bánh ngọt phảng phất trong tiệm bánh, đây quả thực là một địa điểm rất thích hợp cho một buổi hẹn hò lãng mạn.

Úc Dương nói nhỏ với Tô Nguyên: "Tại sao chúng ta lại đến nơi hẹn hò để hưởng bóng mát?"

Tô Nguyên làm bộ đẩy kính lên, nói với một thái độ già dặn như sắp bắt đầu một bài diễn văn dài: "Tôi cũng không biết nữa."

Úc Dương: "..."

Bốn người tìm một chỗ ngồi đối diện với điều hòa bắt đầu ngồi xuống, một nhân viên bán hàng chạy ra, ân cần nói: "Bốn người, muốn ăn gì?"

Người bán hàng trên người đeo 1 cái tạp dề, bên ngực trái có in hình 1 chú mèo chiêu tài đang cười.

Mũi mèo là 1 cục bông nhỏ màu hồng, dưới mông mèo có một cái đuôi màu hồng nhạt, đuôi mèo tự nhiên thả xuống ở trước ngực đung đưa theo động tác di chuyển của nhân viên cửa hàng.

Úc Dương hai mắt nhìn thẳng, nhìn chằm chằm chằm cái đuôi mèo, giống như mèo thấy bạc hà mèo, khả năng suy nghĩ đều bị mất.-------------------

Editor: Quỷ Kiến Sầu