Chương 3: Anh Dương bị phát hiện

Mình xin chân thành xin lỗi mọi người, chương 2 vì sai sót của bản thân mình nên mình đã đăng thiếu 1 đoạn, mình đã bổ sung đầy đủ. Thế nên, mình mong muốn những bạn đọc lúc trước khi mình sửa sẽ quay lại chương 2 để đọc phần bị thiếu giúp mình. Mình rất xin lỗi vì sự bất tiện này. MÌnh xin cảm ơn mọi người rất nhiều.

-----------------

Sáng hôm sau, Úc Dương đi ra ngoài trong miệng ngậm bánh quẩy và mang ván trượt của Úc Giai Giai đi ra cửa.

Úc Giai Giai ở phía sau hét lớn, "Anh ..."

“Trở về!” Mẹ kéo Úc Giai Giai lại, ấn cô ngồi xuống, “Lát nữa con còn phải đi học lớp vũ đạo.”

"Nhưng mẹ ơi-"

"Không nhưng nhị gì hết!"

Nhìn dáng vẻ rời đi dứt khoát của mẹ, Úc Giai Giai vô cùng tuyệt vọng.

Phương thức liên lạc của tiểu ca ca ở cửa hàng sửa chữa đang ở chỗ ca ca. Tối hôm qua vì qúa hưng phấn nên cô đã quân mất.

Úc Dương đi mua một cốc sữa đậu nành ngọt ngào, sau đó cùng ba người anh em thân thiết tụ họp ở Quảng trường Tinh Nguyệt.

Khi Tô Nguyên và những người khác đến, Úc Dương đã uống xong sữa đậu nành. Cậu trượt ván đến một gốc cây, ném cốc sữa đậu nành vào thùng rác trong khi nhảy qua nó, sau đó quay lại và dừng lại trước mặt ba người.

" Dương ca thật tuyệt vời!"

Úc Dương: "Hôm nay muốn học cái gì?"

“Nhảy cầu thang!” Trần Phi kích động nói, “ Dương ca, hôm qua anh đẹp trai quá! Nếu em có thể học được...”

“Suy nghĩ nhiều, những tiếng hét chói tai đó là vì anh Dương qua đẹp trai.” La Dĩ hờ hững đập nát mơ tượng của Trần Phi.

Trần Phi: "Này - cậu đang đi tòm đối thủ à?"

"Được rồi. Trước tiên học những cái cơ bản, sau đó mới học đi xuống bậc thang được ." Úc Dương vỗ tay, cùng ba người bọn họ trượt về phía giữa quảng trường.

Có rất nhiều người chơi ở Quảng trường Tinh Nguyệt, hầu như mọi nhóm nhỏ đều có cơ sở cố định của riêng mình.

Nhóm 4 người của Úc Dương thường đi dưới một cây đa rất lớn với hai chiếc ghế dài. Trước mỗi ván trượt, họ phải cởi bỏ những vật dụng có giá trị và đặt lên ghế.

" Tiểu Nguyên , cậu cũng tháo kính ra đi.” Úc Dương nói, “Nếu cậu rơi ra khỏi ván, kính của cậu có thể bị vỡ ”.

Tô Nguyên đồng ý, tháo kính ra, Úc Dương đi theo sát: "Vậy thì hôm nay cậu sẽ tự mình trượt một vòng, học những động tác cơ bản như xoay người và đu người, chủ yếu là học ngã trước."

Tô Nguyên: "... Được."

“Phi ca, hai người xoay 1 vòng trước đi, để tôi xem.” Úc Dương sắp xếp ổn thỏa.

"Bản chất của việc xoay người là lật người 360 độ từ phía trước về đằng sau và từ phải sang trái, tuy nhiên hai hành động được làm và hoàn thành cùng một lúc."

Bảy giờ sáng, ở quảng trường đã có rất nhiều người, các thanh niên chạy parkour, trượt ván, và các cụ già tập thể dục buổi sáng với đao và kiếm.

Toàn bộ quảng trường được trộn lẫn với nhiều âm thanh khác nhau, bao gồm cả tiếng hò reo năng động và tràn đầy năng lượng, tiếng hát và opera trên đài. Tạo nên 1 khung cảnh sinh hoạt ở đo thị vô cùng hài hòa.

Sau khi Trần Phi và La Địch nắm được cơ bản của việc xoay người, họ nóng lòng muốn thử sức mình.

Úc Dương suy nghĩ một chút nói: "Các cậu hiện tại trượt ở chỗ này. Tôi đi thử thách bậc thang thứ mười lăm. Ngày hôm qua tôi làm chưa thành công mà giờ đã từ bỏ thì tôi không cam lòng."

Trần Phi mắt sáng lên khi nghe thấy Úc Dương muốn nhảy cầu thang: "Anh Dương, em muốn xem!"

La Địch cũng hưởng ứng, Tô Nguyên cẩn thận nhìn qua Úc Dương khi nghe thấy Trần Phi nói.

Úc Dương đành phải dìu già dắt trẻ mà đi đến chỗ bậc thang: "Trước tiên cứ nói chuyện đi, chắc làm một hai lần sẽ không thành công đâu."

“Anh Dương là số một trên thế giới, không ai có thể sánh được với anh ấy. Dù có thất bại thì anh Dương vẫn là người giỏi nhất!” La Địch nhanh chóng bộc lộ máu fanboy, dẻo miệng nịnh hót.

Trần Phi nhanh chóng hưởng ứng: "Đó là điều bình thường! Làm gì có ai trượt ván mà không bị ngã ra khỏi ván vài lần? Dương ca chính là thần trong lòng của Trần Phi này, em yêu Dương ca nhất!"

Úc Dương liếʍ khóe miệng, xoa xoa cánh tay nổi da gad của mỉnh: " Cậu hiểu lầm, tôi không yêu cậu."

Trần Phi đau lòng, rầu rĩ nói: " Dương ca, anh chính là kẻ nhẫn tâm."

Úc Dương rùng mình một cái, đột ngột trượt tránh xa cậu ta.

“Các cậu ở phía dưới chờ tôi.” Úc Dương nói xong, liền cầm ván lên, chạy nhanh lên bậc thang.

Vài phút sau, một bóng người trắng bay từ bậc thâng thứ 15 xuống.

Trước khi hạ cánh, Trần Phi và La Địch đã sẵn sàng để khen ngợi tư thế của Úc Dương.

"Dương ca là giỏi nhất!"

"Dương ca thật tuyệt vời!"

Trình Dã sáng nay có công việc làm thêm ở tiệm bánh, ở gần với tiệm công cụ thể thao nên con đường đi làm vẫn như ngày hôm qua.

Cũng giống như ngày hôm qua, hôm nay anh phải đi qua 15 bậc thang.

Có thể là do một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng . Hoặc có thể là cùng là đối tượng nguy hiểm nên không sợ nhau.

Khi vừa đi đến bậc thang ngày hôm nay, ma xui quỷ khiến thế nào màTrình Dã đã dừng lại.

Ngay sau đó, tiếng ròng rọc cọ sát vào sàn gạch vang lên, thiếu niên niên mặc đồ màu trắng từ trên cao lao xuống.

Sau đó, cậu ta đã ngã xuống một cách nặng nề và xấu hổ trước mặt anh.

Trình Dã: "..."

Dưới góc nhìn của ba người Trần Phi, cảnh tượng như thế này: Trình Dã đứng dưới bậc, hai chân đan vào nhau, Úc Dương ngồi trên mặt đất, hai chân tách ra ở hai bên chân Trình Dã, hình ảnh có chút kì quặc ...

Trình Dã cúi đầu nhìn xuống, Úc Dương ngửa cổ nhìn lên, ánh mắt hai người giao nhau, không khí âm thầm mà quỷ dị.

Khuôn mặt của Úc Dương ngơ ngác, không phải vì cậu choáng váng, mà là một cảm giác khủng khϊếp, khủng khϊếp đến mức không thể mô tả thành lời.

Cậu không muốn nói bất cứ điều gì hết, lúc này Úc Dương chỉ muốn độn thổ mà rời đi sau đó xóa kí ức của tất cả mọi người.

Úc Dương ngồi dưới đất, thậm chí còn quên cả đau mông, đầu ngập tràn suy nghĩ "woc! Woc! Woc! Tại sao lại là anh ta?!".

Thiếu niên mặt cương thi ngày hôm qua!

Khuôn mặt trắng bệch như quét bằng bột trắng trên tường thành, vẻ mặt vô cảm, ánh mắt lạnh lùng như dưới vực sâu, cậu có chết cũng không bao giờ quên gương mặt này.

Mặc dù còn lâu mới đến giờ làm, nhưng Trình Dã không muốn dành thời gian dây dưa với cậu thiếu niên đầu óc có vẻ không được bình thường này nữa. Thế là anh quyết định nhấc chân lên và đi.

"Anh Dương, anh Dương, anh không sao chứ? Sao anh lại ngồi dưới đất lâu như vậy?"

Ba người Trần Phi nhìn nữa ngày, thấy mãi mà Úc Dương chưa đứng lên, tưởng là ngã bị thương nên vội vàng chạy tới.

Trình Dã muốn rời khỏi nhưng lại vướng 3 người Trần Phi đang chạy lại bất đắc dĩ phải dừng lại một chút, nhìn xung quanh để tính toán đường đi.

"Ai từ từ-"

Một giây tiếp theo, một bàn tay ấm áp bắt lấy cổ tay anh từ phía sau.

Trình Dã vô thức giữ đối thủ bằng trái tay, xoay người, chặn lại, khom lưng và vật ngã.

Vì vậy, trước mặt ba người em trai, Úc Dương bị ném qua vai xuống đất, mặt ngửa lên trời, bắt đầu tiến vào kinh hãi.

“Dương ca—” ba người cùng kêu lên.

“Đừng chạm vào tôi.” Lời nói lạnh lùng của cậu thiếu niên từ trên đầu vang lên.

Úc Dương chớp chớp mắt, đột nhiên như con cá chép mà lộn mình trở lại trên mặt đất duỗi tay chỉ vào Trình Dã hung tợn nói: " Tôi chỉ muốn xin lỗi cậu vụ việc ngày hôm qua, không phải chỉ kéo cậu 1 chút sao? Cậu có phải là tiểu thư khuê các liễu yếu đào tơ đâu mà, vừa đυ.ng 1 phát liền đòi sống đòi chết."

Cậu vừa nói xong, gương mặt cương thi liền nói: " Tôi và cậu không quen biết."

Ngụ ý là chúng ta không quen nhau, nếu cậu có điều gì muốn nói, đừng có kéo tôi lên.

Úc Dương ngây lập tức tức giận, cậu thường rất hay bị lôi kéo, nhưng đó tất cả đều là để duy trì quan hẹ tốt với cậu. Thế nhưng không nghĩ tới 1 ngày có người không đồng ý cho cậu kéo.

Khi Úc Dương đang suy nghĩ miên man, thiếu niên mặt cương thi cất lên giọng nói không chút cảm xúc.

"Không quan hệ."

Úc Dương ngẩn ra: "Cái gì?"

Cậu đánh tôi, mà cậu bảo tôi và cậu không quan hệ sao.------------------------------------

Editor: Quỷ Kiến Sầu