Chương 4: Anh Dương muốn yêu

"Không phải cậu vừa nói muốn xin lỗi tôi sao? Không sao đâu" Trình Dã nói, "Không có liên quan ?"

Nói xong, không cần biết biểu cảm của Úc Dương bối rối thế nào, Trình Dã liền bước đi.

Nhìn bóng lưng hờ hững của Trình Dã rời đi, Úc Dương cảm thấy khó chịu.

"Này - tên này có phải đang ngứa đòn? Kiêu căng như vậy?" Trần Phi nói lấy lòng Úc Dương.

Tô Nguyên rất bình tĩnh: "2 người có xích mích à?"

Úc Dương vẻ mặt không vui: "Hôm qua tôi nhảy không thành công vì đυ.ng phải cậu ta."

Vì ngày hôm qua không đi cùng nhau nên Úc Dương nói sơ qua về chuyện mất mặt kia với ba người họ.

La Địch lập tức trả lời: "Vậy thì hai người là duyên phận gì?"

Úc Dương nhìn La Địch với vẻ mặt táo bón: "Tôi thường không xem phim truyền hình. Ai lại muốn cùng với mặt cương thi dây dưa cả đời chứ."

La Địch tự giác mà im miệng, làm động tác tự tát vào mặt mình.

Úc Dương nhìn lên bậc thềm, suy tư một hồi rồi nói: " Các cậu chỉ cần đứng ở một bên, để tôi quan sát, không cho người qua lại. Nhất là cái tên mặt cương thi kia!"

Tô Nguyên bình tĩnh nói: "Bây giờ là 7h50 sáng. Ngay cả người lớn tuổi tập thể dục buổi sáng cũng đã về nhà ăn cơm rồi. Đừng lo lắng, ở đây sẽ không có người qua lại."

Úc Dương gật đầu, xoay người chạy lên cầu thang.

Ba người tránh sang một bên xem trận chiến, Trần Phi còn đang lẩm bẩm: "Không biết vừa rồi Dương ca ngã có đau không, cả người đều bị ngã đến choáng váng."

La Địch vỗ vào lưng hắn một cái: "Cậu đúng là ngu ngốc. Nhìn không rõ cảnh tượng."

Trần Phi đau khổ ôm đầu và ngừng nói.

Một giây tiếp theo, Úc Dương lại lao xuống từ mười lăm bậc thang, hai chân co lại, thân mình hướng lên trên, ván trượt dưới chân bước chắc chắn, sau đó hạ cánh ngay ngắn, đứng dậy trượt đi.

Cho đến khi Úc Dương trượt đi, ba người mới hưởng ứng và cổ vũ.

"Tôi có thể nói rằng Dương ca là số một thế giới, danh hiệu Vua trượt ván của quảng trường Tinh Nguyệt là rất xứng đáng!"

" Dương ca thật tuyệt vời, chỉ một vài lần thôi, liền hành công!"

Trần Phi và La Địch 1 bên vui vẻ đập ván 1 bên vui vẻ hò hét:" Anh Dương là số 1."

Úc Dương duy trì vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng điên cuồng niệm thần chú bình tĩnh bình tĩnh, cao lãnh đại thần không vì 1 chút khiêu chiến thành công mà vui mừng.

Vì vậy, vẻ mặt của Úc Dương trầm mặc trở lại, bình tĩnh nói: "Được rồi, quá đơn giản, không có gì đáng vui mừng. Các cậu trở về luyện tập xoay người đi, tôi sẽ luyện tập lại."

Yes! Dương ca thực sự là người tốt nhất trên thế giới!

Sau khi Úc Dương nói sau, hình tượng của Úc Dương càng trở nên cao đẹp hơn trong tâm trí của Trần Phi và La Địch. Chỉ có Tô Nguyên là một người bình thường, đơn giản là hạnh phúc vì thành công của huynh đệ mình trong thử thách.

Không lâu sau, Úc Dương nghe thấy tiếng hoan hô của Trần Phi và La Địch phát ra từ dưới tán cây đa cách đó không xa, biết rằng họ hài lòng với thành tích của mình, vì vậy cậu liền trượt trở về.

Sau khi trở về, Úc Dương uống một ít nước như thường lệ, lấy trong túi ra một cây kẹo mυ"ŧ đưa vào miệng, sau đó từ trong cặp sách lấy điện thoại ra.

Có một thông báo trên WeChat rằng một người bạn đã được thêm thành công, Úc Dương nghi ngờ mở nó ra và nhìn thấy một hình ảnh đại diện màu đen với lời nhắc nhở tin nhắn chưa được đọc ở sau cuộc trò chuyện.

. : [Tôi đã thông qua yêu cầu thêm bạn tốt của bạn, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện]

Úc Dương vò đầu bứt tóc mãi mới nhớ tối hôm mình dưới sự bắt ép của cô em gái đã gửi lời thêm bạn tốt với 1 cô gái.

“Hình đại diện và tên như vậy hóa ra lại là một cô gái lạnh lùng.” Úc Dương lẩm bẩm.

Đồng ý thêm bạn tốt là ở 10 phút trước, nhưng đối phương chỉ là đồng ý, không hề có gửi đến 1 tin nhắn nào.

Úc Dương tái mặt sờ sờ: "Không đúng thì phải. Không phải Úc Giai Giai nói đây là fan nhỏ của mình sao? Tại sao không chủ động đến chào hỏi".

"Chẳng lẽ vì quá thẹn thùng?" Úc Dương thay đổi tư thế, bắt chéo chân và tiếp tục suy nghĩ, "Chà, cũng có thể. Có vẻ mình nên chào hỏi cô ấy trước."

Tô Nguyên là người học giỏi nhất trong 4 người, là kiểu người mọt sách. Cậu ấy mới học trượt ván được vài ngày, vừa lên ván trượt thì không điều khiển được chân, mới tập có 10 phút mà ngã tới 8,9 lần.

Lúc này, nhìn thấy Úc Dương ngồi trên băng ghế dài, thậm chí còn quên mất chiếc ván trượt yêu thích của mình, Tô Nguyên liền nắm lấy tấm ván, bước xuống ngồi cạnh Úc Dương.

“Sao cậu không đi trượt ván?” Tô Nguyên thở hổn hển ngồi bên cạnh cậu, lấy cốc nước, nhẹ nhàng uống một hơi.

Khi Tô Nguyên đặt cốc nước xuống, Úc Dương sợ tới mức suýt nhảy khỏi ghế.

“Xạo! Tại sao lại để bị ngã đến mức này?” Úc Dương kinh hãi mở to mắt hỏi.

Tô Nguyên giơ tay ấn mặt nghi hoặc: "Nghiêm trọng sao? Hì hì - hơi đau."

Úc Dương nhìn những vết trầy da trên mặt của Tô Nguyên mà 1 lời khó nói hết.

"Tôi không phải đã dạy cậu là lúc té ngã cô hết sức dùng lưng để lăn sao?" Úc Dương nói rồi đi kiểm tra tay chân của Tô Nguyên: "Cậu vì cái gì mà phải dùng mặt để tiếp đất."

Nghĩ đến tình huống mà những vết thương đó ở trên mặt mình, Úc Dương nghĩ đến mà rùng mình. Năm xưa khi mà học trượt ván, để bảo tồn được khuôn mặt đẹp trai của mình, Úc Dương phải vận dụng hết sức để học xong cách té ngã 1 cách nhanh nhất để bảo vệ tốt chính mình.

“Về nhà xoa chút dầu là được.” Tô Nguyên hơi run tay, “Vừa rồi cậu thở dài cái gì?"

Úc Dương lấy điện thoại ra và nói, "Ngày hôm qua Giai Giai giới thiệu cho tôi WeChat của 1 nữ sinh, nói là 1 bạn fan vô cùng thích tôi, muốn tôi thêm bạn tốt.”

Tô Nguyên nghiêm túc hỏi: "Vậy thì sao?"

Úc Dương dừng lại nói: "Tôi liền thêm cô ấy, cô ấy vừa mới đồng ý yêu cầu thêm bạn tốt ."

Tô Nguyên: "Cậu tại sao lại thở dài?"

Úc Dương: "..." Bởi vì cô ấy không chủ động chào hỏi tôi và tôi cũng không biết nên chủ động chào hỏi như thế nào!

Sau khi không khí trầm mặc quỷ dị trôi qua, Úc Dương nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Tô Nguyên, nhụt chí mà nói: “ Là như vầy, Gia Gia làm mai mối muốn giới thiệu đối tượng cho tôi. Tôi không biết vì sao cô gái ấy thực thích tôi mà không thấy chủ động nói chuyện."

Trần Phi trượt ván ở phía trước nhanh chóng dừng lại trước mặt hai người, bỏ ván chạy tới: "Đối tượng gì? Ai thích ai?"

Úc Dương đã muốn chết rồi, bây giờ thì tốt rồi, việc này nhanh chóng sẽ bị tất cả mọi người biết.

Tô Nguyên đơn giản khái quát một chút giải thích nói: “Úc Dương thêm WeChat của một người nữ sinh , muốn phát triển thêm một bước, nhưng là không biết nên bắt đầu như thế nào.”

Khi La Địch nhìn thấy ba người đang họp, cũng chạy tới, ngồi xuống nói ý tưởng.

"Anh Dương cuối cùng cũng muốn tiếp cận con gái sao?"

"Khốn kiếp. Cái gì mà tiếp cận? Đây là lời mời của nam thần!"

Úc Dương có chút cạn lời, cậu cũng không nghĩ tới nhiều như vậy, chẳng qua là bởi vì cậu không hiểu vì sao fan của chính mình lại không nhiệt tình như vậy?

Sai ở chỗ nào mà lại thành cậu muốn yêu đương, rối rắm không biết mở lời thế nào để tiếp cận đối phương?

Cuối cùng, với góp ý của 3 người bạn, Úc Dương đã gửi đến hai biểu tượng cảm xúc có dấu ".".

Skateboardbro: [Chào ~ (mèo thon tay chào) jpg.]

Skateboardbro: [(Con vịt nhỏ màu vàng lắc jpg.)]