Chương 2: Những lời nói

Thiếu niên trước mặt có khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt đào hoa như yêu tinh trong truyện cổ tích, môi dính nước do liếʍ cây kẹo mυ"ŧ. Nhưng biểu cảm của cậu ta rất khó chịu, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.

Trình Dã thấy hứng thú 1 cách khó hiểu khi nhìn thấy gương mặt dữ tợn của người cầm kẹo mυ"ŧ bên kia. Kiểu người này trông vẻ bề ngoài rất lôi thôi nhưng có khi sau lưng còn đang ôm mẹ đòi kẹo ăn.

Úc Dương và Trình Dã nhìn nhau 1 lúc lâu, buồn chán mà vuốt lại tóc, đi đến bên cạnh kéo nam sinh mặc quần áo hoa đang nằm co tròn dưới đất lên, hung hăng hỏi: "Không phải mày nói người của mày sẽ thu dọn hiện trường? Chết người mày chịu trách nhiệm ?"

Nam sinh mặc quần áo hoa kêu lên đau đớn: "Đau quá, buông ra. Quảng trường lớn như vậy, làm sao có thể thu dọn hết địa điểm?!"

"Đưa tôi đến bệnh viện, tôi bị gãy chân!"

Úc Dương buông tha cho quần áo hoa rơi xuống đất, ngẩng đầu nghiêm túc xin lỗi, dù sao cũng là mình đυ.ng phải người ta.

Cậu vừa ngẩng đầu lên thì đúng lúc nhìn thấy thiếu niên bị đυ.ng nhặt cặp sách dưới đất lên vỗ vỗ và đeo vào lưng rồi bỏ đi mất.

"Chào--"

Úc Dương lại vò đầu bứt tóc, cảm thấy não mình nhất định bị ánh mặt trời thiêu đốt. Vì vậy, cậu quay lại và đá vào quần áo hoa.

“A — không đưa đi bệnh viện cũng không sao, tại sao còn phải thêm 1 cú đá ?!” Hứa Dịch vừa khóc vừa la.

“Anh ơi!” Một giọng nói nữ tính lanh lảnh vang lên từ phía sau, tiếp theo là một cô gái mười bốn tuổi bước lên ván trượt và đưa một cây kem que, “Mau ăn một cây kem que để giải nhiệt.

“Kem que của anh đến đúng lúc.” Úc Dương cầm que kem lê, ấn lên trán để hạ nhiệt bộ não quá nóng và khôi phục suy nghĩ.

“Anh hai, anh đang tìm người sao?” Đôi mắt to của Úc Gia Gia chớp động, cô tò mò nhìn theo tầm mắt của Vu Dương.

“Không sao đâu.” Úc Dương vẫy vẫy tay, đi tới nhặt ván trượt của mình lên, “Về nhà đi… Anh sẽ về!"

“Sao vậy?” Úc Giai Giai vội vàng chạy tới, “Anh à, ván trượt của anh bị hỏng rồi sao?!

Úc Dương kiểm tra và phát hiện vòng bi đã bị rơi ra. Xung quanh có nhiều người, và căn bản không có nơi nào để tìm.

"Anh ơi, em đi mua một cái vòng bi mới cho anh. Anh đi gặp anh Tô Nguyên và những người khác trước đi." Úc Giai Giai nói.

"Được rồi, đi cầm ván đi. Tìm người trực tiếp vặn nó." Mặc dù Úc Gia Gia không trượt được, nhưng kiến

thức lý thuyết của em ấy vẫn ổn, Úc Dương cảm thấy nhẹ nhõm.

Sau khi Úc Dương rời đi, Úc Giai Giai bước lên ván trượt của Úc Dương và đi theo hướng ngược lại.

Trình Dã bước vào cửa hàng vào giây cuối cùng trước khi muộn giờ làm, và ngồi sau quầy để giải nhiệt như thường lệ sau khi thay đổi ca.

Vừa nãy bị thiếu niên đυ.ng mạnh khiến xương sườn bị thương. May mắn thay, anh phản ứng nhanh và lăn một vòng nên không bị thương bất kỳ xương nào.

Không lâu sau, một cô gái thắt bím tóc hai bên chạy vào.

Úc Giai Giai liếʍ que kem bằng một tay, tay kia cầm chiếc ván trượt và hỏi: "Ông chủ, có ổ trục nào thích hợp cho tấm ván này không? Tôi muốn loại tốt nhất và đắt tiền nhất."

Trình Dã từ sau quầy đứng lên, cầm lấy ván trượt: "Tôi đi tìm."

Khoảnh khắc Úc Giai Giai nhìn thấy toàn bộ người của Trình Dã, mắt cô sáng lên. Mặc dù cô còn nhỏ, nhưng cô đã là một người dày dặn kinh nghiệm trong việc theo đuổi thần tượng.

Anh trai của cửa hàng dụng cụ thể thao này có đôi lông mày sắc nét, đôi mắt sâu, sống mũi cao, đôi môi mỏng và dáng người cao gầy, chính là một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo của tạo hóa. Không thua kém các ngôi sao lớn đó.

Đầu của cô gái nhỏ đang chạy với tốc độ cao, làm thế nào để cô có thể biết được thông tin liên lạc của anh trai này?

Anh ấy có vẻ là một nam thần lạnh lùng, chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi, một người như vậy nhất định không dễ dàng có được thông tin liên hệ. Còn đối phương nhất định sẽ coi cô là tiểu hài tử, tôi phải làm sao đây?

Đúng lúc này, Trình Dã bước tới với tấm ván và nói: "Xin lỗi, vòng bi này đã hết hàng, cần phải đợi thêm mấy hôm nữa mới có."

Úc Giai Giai hai mắt sáng lên, thời cơ đã đến!

"Không sao đâu, chuyện đó ... anh cho em thông tin liên lạc. Anh gửi tin nhắn cho em khi nào có hàng, em sẽ quay lại." Úc Giai Giai nói với một nụ cười tưoi khi cô cầm lấy tấm ván và ôm nó vào lòng.

Úc Giai Giai có vóc dáng thấp, cười rỗ lên trông rất đáng yêu ngọt ngào, hoàn toàn không nhìn ra đây là một cô gái mang tâm hồn hoa si. Trình Dã đã coi cô như một đứa trẻ.

Anh lẩm bẩm một lúc, lấy một tờ giấy dính màu trắng và viết số điện thoại của mình: "Thêm tôi trên WeChat, tôi sẽ gửi cho bạn một tin nhắn khi nó đến."

“Được rồi anh trai, cảm ơn anh.” Úc Giai Giai cười rạng rỡ, cầm lấy tờ tiền rồi chạy ra ngoài.

Nhìn thấy Úc Giai Giai vui vẻ chạy tới, Úc Dương ra hiệu, "Đã đổi?"

“Không, vòng bi của họ đã hết hàng.” Úc Giai Giai kiềm chế nụ cười ngốc trên mặt, để không bị lộ ra ngoài.

“Sao em không đi đến những chỗ khác gần đó để xem?” Úc Dương thở hổn hển.

"Đừng đi! Em thay ở cái tiệm đó, anh cứ để em đi lấy ván trượt khi nó đến." Úc Giai Giai nói dứt khoát, " Ở cửa hàng đó có 1 anh nhân viên rất là đẹp trai. Ngày nay, anh có thể chơi ván trượt của em trước."

“Em có thể có tiền đồ hơn một chút được không” Dư Dương vẻ mặt bất lực.

Úc Giai Giai lè lưỡi và nói, "Anh ấy rất đẹp trai. Em thưởng thức 1 chút cũng không vi phạm pháp luật."

"Nhân tiện, đợi em một lát. Có một vài người hâm mộ của anh ở đằng kia, họ là chị em tốt của em. Em đi qua chào."

Nói xong, Úc Giai Giai lại nhảy đi.

Sau khi tung tăng về đến nhà cũng đã gần tối, bà mẹ nhìn thấy hai người bước vào cửa liền nhăn mũi quay đi: "Hai đứa đi đâu mà đi cả ngày, cả người đầy bụi bặm mau đi tắm rửa."

“Anh trai đưa con đi trượt ván, hôm nay có cuộc thi ạ.” Úc Giai Giai nói lớn khi chạy lên lầu, “Thật vui, anh trai em thật đẹp trai.”

Úc Dương cởϊ áσ khoác đi theo lên lầu, bà mẹ nói từ dưới lên tiếng: "Hai đứa chỉ biết chơi, không lo học. Đã ăn trưa chưa?"

Úc Dương nắm lấy tay vịn cầu thang , lộ ra một cái đầu: "Bọn con đã ăn cơm trưa, nhưng hôm nay tắm nắng, con muốn uống cháo đậu xanh ạ."

“Con đi tắm trước đi, nhanh vào bàn ăn cơm.” Mẹ vẫy vẫy tay rồi vào bếp.

Úc Dương trở lại phòng ngủ với tâm trạng rất tốt, cởi hết quần áo ra, đứng dưới vòi phun nước không ngừng ngâm nga.

Người mẹ này là mẹ ruột của Úc Giai Giai và là mẹ kế của cậu. Cậu và Úc Giai Giai là cùng cha khác mẹ, gia đình khá hòa thuận.

Cha mẹ cậu ly hôn khi cậu được một tuổi, mẹ ruột của cậu đã đi nước ngoài và không bao giờ quay trở lại. Người mẹ kế đã nuôi nấng cậu khôn lớn, lành mạnh, trừ bỏ việc gọc thì cậy tất cả mọi việc đều giỏi .

Tuy nhiên, Úc Dương luôn cảm thấy rằng việc học là một chướng ngại vật rất lớn,có thể khiến một người đàn ông mạnh mẽ phải khóc.

Sau bữa tối, Úc Giai Giai đi theo Úc Dương đến cửa phòng ngủ của Úc Dương, thần bí lấy ra một tờ giấy bạc trắng đưa cho cậu.

"Gì?"

Úc Giai Giai chỉ vào tờ giấy được gấp lại thành một tờ giấy nhắn và nói nhỏ: "Trên đó có thông tin liên lạc của một cô gái trẻ. Cô ấy là fan của anh và rất thích anh. Anh có thể thêm cô ấy vào."

“Không.” Úc Dương trả mảnh giấy lại.

Úc Giai Giai bĩu môi lén lút: " Ca ca, anh hiểu được cái gì không?"

Úc Dương: "Hả?"

Úc Giai Giai: "Mươi bảy tuổi chưa từng yêu anh không thấy xấu hổ sao? "

Úc Dương: "???"

“ Tỷ tỷ này rất xinh đẹp, rất dễ mến, cũng bằng tuổi anh, anh có thể thử xem.” Úc Gia Gia đề nghị.

Úc Dương chút nữa là sặc nước miếng, không ngờ có ngày mình cũng bị nhắc nhở . Vấn đề cậu mới mười bảy!

“Muội đang còn nhỏ như vậy, nghĩ đến cái gì thế?” Úc Dương nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu em dám yêu sớm, anh sẽ đem tên đó đánh lên bờ xuống ruống, đánh đến cho cha mẹ hắn cũng không nhận ra."

Úc Giai Giai sợ hãi ôm lấy cánh tay : "Anh à, đừng hù dọa em chứ. Anh nhớ thêm vào, nếu không ngày nào em cũng đến hỏi anh."

“Được, được rồi!” Úc Dương sợ hãi, đẩy Úc Gia Gia ra khỏi phòng mình, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.

"Con bé đáng chết dám khinh thường anh ruột của mình."

Úc Giai Giai ở bên ngoài điên cuồng đập cửa: “Anh hai, em thật sự không có nói dối anh. Em dùng ánh mắt tia vô số mỹ nam ra đảm bảo vị tiểu tỷ tỷ này vô cùng xinh đẹp, chắc chắc anh sẽ thích"

Buổi tối nằm trên giường, Úc Dương trằn trọc mãi không ngủ được, từ trên đầu giường lấy ra 1 hộp kẹo mυ"ŧ có vị dâu tây, ngậm ở trong miệng bắt đầu xem sách giáo khoa.

Đọc sách chỉ là giả, thôi miên để buồn ngủ mới là thật.

Sau khi nhìn vào sách giáo khoa khoảng 10 phút, Úc Dương tự nhiên nhớ đến tờ giấy ghi chú.

Cậu đứng dậy và tìm thấy giấy nhớ đã được vo tròn thành một quả bóng ném ở trên bàn.

“Chậc chậc, Úc Giai Giai còn sợ anh trai cô đơn cả đời.” Úc Dương nhìn tờ tiền bị vò nát mà không nói nên lời.

Trên tờ giấy có hai phương thức để liên lạc.

Úc Dương nghĩ nghĩ, yêu đương thì chỉ cần một người là đủ. Không thể đối phó với nhiều người nữa.

Vì vậy, cậu đã chọn một trong 2 điều trên.

Long khí phách, tuấn tú bất phàm, bút đi rồng rắn, rồng bay phượng múa ... ( mình thấy hay nên để nguyên như vậy)

Dư Dương nhìn hồi lâu rồi đưa ra kết luận: "Người viết chứ đẹp thì sẽ đẹp hơn."

"Ding Dong-"

Rạng sáng 1 giờ, Trình Dã đã nhận được lời mời kết bạn trên điện thoại di động.

"Skateboard bro đã yêu cầu thêm bạn làm bạn tốt."---------------------------------------------------

Editor: Quỷ Kiến Sầu

---------

(Xin lỗi mọi nười không biết vì sao mà hôm qua mình lại quên đăng mất đoạn này, hôm nay mình mới phát hiện ra. Mong mọi người thông cảm ạ>)