Chương 10: Cậu buông quần tôi ra trước đã

Úc Dương như thế nào cũng không nghĩ tới cậu lần này thất bại là do bị dính ván, khi trượt thì bị cái mắc vào.

Ván trượt không khống chế được, cơ thế theo quán tính mà hướng về phía trước, cho nên cậu cả người đều lao xuống.

Kế tiếp liền xảy ra 1 màn như vậy, cả người không chịu khống chế mà cong eo về phía trước, nếu phanh gấp mặt khẳng định sẽ cắm xuống đất.

Vốn dĩ chạy một lát có thể dừng lại, nhưng mà cách cậu khoảng tầm 30 cm bỗng nhiên xuất hiện 1 đôi chân dài thẳng tắp.

Tiếp theo, chân nhanh hơn não đã làm ra phản ứng……

Úc Dương quỳ trên mặt đất, đối mặt với mèo cam sợ hãi ở trong hộp đựng thú cưng.

Một lát sau, con mèo màu cam nhả ra những món đò ăn cho mèo và đưa hướng ra ngoài. ( dễ thương ghê)

Úc Dương: “……” Tao không ăn. ( khóc lớn.jpg )

"Cậu còn có thể đứng lên ?” Trên đỉnh đầu truyền tới 1 giọng nói nhàn nhạt quen thuộc.

“Thực xin lỗi, tôi không……” Úc Dương nâng mặt lên bắt gặp 1 khuôn mặt cương thi đang nén giận.

Lời xin lỗi đang định nói ra liền mắc ở cổ họng.

Có cái định luật Murphy nào nói rằng, người mà bạn càng không muốn nhìn thấy, sẽ giống như bị quỷ vây tường luôn xuất hiện lúc bạn xáu hổ.

Nội tâm của Úc Dương đang nổi bão đủ để càn quét vũ trụ này: Vì cái gì lại là cậu ta?! How old are you?! ( như thế nào luôn là ngươi! )

( Tín hiệu của vũ trụ đấy, mau có chồng đi>)

“Cậu buông quần tôi ra trước đã ” Trình Dã trên trán nổi gân xanh, kìm nén nói.

Anh thực sự không biết vì cái gì mà cậu ta luôn đâm về phía mình…… Cậu ta thế nhưng còn khóc! Cậu ta vì cái gì mà hốc mắt đỏ bừng, giống như vừa bị bắt nạt?!

Đôi mắt thiếu niên hồng hồng, đáy mắt tựa hồ còn xuất hiện thủy quang, nhìn qua như là nhận hết ủy khuất, đáng thương hề hề.

Hai người chậm chạp không có động tĩnh,mọi người xung quanh cũng dần dần nhìn họ bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, Trình Dã cảm thấy giờ phút này chính mình như giáo bá trường học đang ép bạn học quỳ xuống .

Úc Dương nhanh chóng buông tay ra, từ trên mặt đất đứng lên.

“Tôi…… Không phải cố ý.”

Trình Dã vẻ mặt lạnh nhạt mà nói: “Tôi cũng không phải cố ý lần nào cũng đi qua trước mặt cậu.”

Úc Dương tạc mao: “Cậu có ý gì hả? Tôi mẹ nó không có cố ý nagx trước mặt cậu!”

Trình Dã giơ tay nhéo nhéo mũi, quay đầu đi, thấp giọng khụ một tiếng nói: “Cái kia…… Cậu, cậu trước tiên đừng khóc.”

Úc Dương tức khắc ngốc ra, mình khóc? woc, lão tử sao có thể khóc? Đừng bôi nhọ tôi!

Sau đó, Úc Dương sờ soạng lên mặt 1 phen, ẩm ướt.

“Tôi…… Tôi không phải, tôi không có, tôi……” Giải thích không rõ.

Úc Dương hận không thể ngay lập tức qua đời.

Tôi có thể nói là đầu gối đau sao?! Đầu gối của tôi hiện tại đau đến mức đứng lên không nổi!

Úc Dương hít sâu một hơi, học bộ dáng lãnh đạm của Trình Dã nói: “Cậu hiểu lầm, là vừa nãy khi trượt gió quá lớn, hạt cát bay vào mắt."

Tóm lại, là nước mắt sinh lí. Tôi và nước mắt là hai thể khác biệt, không hề có quan hệ.

Chỉ cần mình đủ nghiêm túc, chắc chắn sẽ không xấu hổ.

Trình Dã trầm mặc một chút, thấp giọng “Ừm” một tiếng.

Úc Dương: “……” Lão tử hôm nay muốn chết! Trở về liền tự bế!

Lí Diệp vừa mới nói chuyện điện thoại xong đi tới, thấy 2 thiếu niên đang mắt to trừng măt nhỏ, hoang mang hỏi “Làm sao vậy?”

Trình Dã: “…… Không có việc gì, đi thôi.”

Lý Diệp gật đầu, quay đầu nhìn Úc Dương mỉm cười nói: “Cậu là người hôm qua tới tiệm chúng tôi? Hoan nghênh tới chơi, hôm nay trong tiệm chúng tôi có mèo nha ~”

Nói, Lý Diệp nhận lại hộp đựng thú cưng trong tay Trình Dã, giơ lên cho Úc Dương xem.

Úc Dương nhìn con mèo màu cam, nặn ra 1 nụ cười xấu xa: “…… Được.”

Con mèo trong rương ôm lấy đồ ăn của mình, nhìn Úc Dương.

-------------------

Editor:Quỷ Kiến Sầu