Chương 11: Anh trai em cho người khác nhận 1 quỳ

Trở lại cửa hàng bánh kem, Trình Dã đem Trà Trà đã béo thành quả cầu ra khỏi hộp đựng thứ cưng đặt nó vào nhà dành cho mèo.

Lý Diệp bí ẩn đi tới, nhỏ giọng hỏi: “Cậu quen biết cậu nam sinh kia?”

Trước mắt hiện lên cảnh tượng cậu thiếu niên kia nhiều lần ngã xuống trước mặt anh, đôi mắt đỏ hoe, giả vờ lạnh lùng.

Trình Dã trong lòng liền rất nghi hoặc, cậu bạn này rõ ràng không có thiên phú, tại sao cứ nhất định muốn ngã? Vì muốn có dáng vẻ cửa 1 soái ca mà đến mạng cũng không cần?

Nghĩ đến đây, Trình Dã mặt vô biểu tình mà trêu đùa mèo: “Không quen biết.”

“Chắc chắn là có quen biết.” Lý Diệp khẳng định mà nói, “Hôm qua cậu ta còn hỏi cậu tên gì. Tôi đoán 2 người cũng không thân."

Nghe đến đây, cuối cùng Trình Dã cũng thả mèo xuống, xoay người lại nhìn Lí Diệp, nhíu mày nói: “Cậu ta hỏi tên của tôi?”

“Đúng vậy, ngày hôm đó lúc cậu tan tầm, cậu ta quay trở lại mua bánh kem, không phải lúc đó 2 người có nói chuyện sao?” Lý Diệp kỳ quái mà nhìn Trình Dã hỏi.

Trình Dã gật gật đầu nói: “Về sau đừng tùy tiện nói thông tin của tôi cho người khác.” Nói xong, xoay người đi làm việc.

Lý Diệp mờ mịt mà “Nga” một tiếng, xoay người đi vuốt lông mèo, nhỏ giọng nói thầm nói: “Cũng không phải là sát thủ, vì cái gì mà không được tiết lộ thông tin."

“Trà Trà, mày nói xem cậu ta có phải quá lạnh lùng hay không?” Lý Diệp nhéo đệm thịt của Trà Trà hỏi, “Đệ đệ quá lạnh lùng, đến gần cẩn thận bị đông chết. Chúng ta nên tránh xa cậu ta ra."

*

Úc Dương quyết định, cậu sẽ không bao giờ đến quảng trường Tinh Nguyệt để chơi trượt ván nữa, cậu không muốn gặp lại người kia!

Đầu gối bị thương nhiều ngày chưa có dấu hiệu lành lại khiến suy nghĩ của Úc Dương càng trở nên nặng nề.

“Ai, đau đau đau ——” 1 cơn đau sót truyền lên từ đầu gối, Úc Dương theo phản xạ rút chân về, né tránh bàn tay đang thoa thuốc của Úc Giai Giai “Em muốn mưu sát anh trai hả?”

“Động tác của em rất nhẹ.” Úc Giai Giai không cao hứng mà dẩu miệng, “Anh ruốt cuộc là đã làm gì mà để 2 đầu gối đều trầy xướt như vậy? Nhìn trông giống hệt 2 cái bánh bao lớn có màu tím xanh, khó coi chết đi được.”

Úc Dương chắc chắn rằng mình vừa nhìn thấy sự khinh thường trong ánh mắt của Úc Giai Giai “Em bị hủy dung, tìm không được người yêu, sẽ cô độc suốt quãng đời còn lại”.

Úc Dương: “……” Nói ra hù chết ngươi, anh trai em cho người khác nhận 1 quỳ! Hơn nữa còn nghe thấy tiếng vang, “duang” mà lập tức liền quỳ xuống!

Nhưng là nói ra khẳng định sẽ bị người trong nhà cười nhạo một năm. Úc Dương quyết định làm kiên cường nam hài tử, đánh chết cũng không nói.

Hãy cứ để 1 mình bản thân hứng chịu sự thật đau lòng này đi!

“Leng keng” một tiếng, Úc Dương móc di động ra, phát hiện là Tô Nguyên nhắn tin đến.

Tô Nguyên: 【 Dương ca, mau tới quảng trường, xảy ra chuyện rồi. 】

Úc Dương kích động, đột nhiên từ trên giường đứng lên, đầu gối vào cái nhíp gắp bông cồn trong tay Úc Giai Giai.

“A ——” Úc Dương nháy mắt bộc phát ra một tiếng hét kinh thiên động địa.

Úc Giai Giai vô tội mà giơ lên cái nhíp: “Là tự anh đυ.ng phải.”

Đợi 1 lúc lâu, Úc Dương với khuôn mặt vặn vẹo, tứ chi phát run mà gọi điện thoại lại cho Tô Nguyên, “Này —— xảy ra chuyện gì?”

Tô Nguyên sốt ruột nói: “Dương ca, xảy ra chuyện rồi, La Địch cùng người PK, đối phương giở trò chơi xấu. La Địch tức giận quá liền chửi bới 2 câu, sắp đánh nhau rồi."

Úc Dương nhất thời cảm thấy đau đầu: “Cậu tránh xa ra 1 chút cẩn thận bị thương, La Địch da dày thịt béo, để cậu ta cầm chân. Tôi đây sẽ đến ngay, nếu thật sự chịu không nổi liền báo cảnh sát."

Nói xong, Úc Dương liền cúp điện thọai, nhanh chóng chạy ra ben ngoài.

“Này, ca, trên đùi anh còn có vết thương.” Úc Giai Giai ở phía sau đuổi theo gọi lớn.

“Anh sẽ cẩn thận.”

Úc Dương ra cửa liền đạp xe đến quảng trường Tinh Nguyệt. Khi chạy đến nơi, Úc Dương cảm thấy đầu gối mình như muốn nổ tung.

Lúc Úc Dương chạy tới quảng trường Tinh Nguyệt, hai bên đã đánh lên, tình hình chiến đấu phi thường kịch liệt. Cậu mới vừa tới gần vòng vây, liền có một tên gầy như khỉ bị đạp ra ngoài.

“Chết tiệt! Thật kí©h thí©ɧ.” Úc Dương tại chỗ nhảy dựng, con khỉ từ dưới lòng bàn chân cậu bay ra ngoài.

“Dương ca, mau tới cứu tôi!” La Địch nổi giận gầm lên một tiếng, nâng người trong tay lên, liên tiếp đấm hai cái.

Trần Phi thân thể tương đối gầy yếu, chuyên môn ấn một người đánh, trên lưng quyền cước áp đảo, lúc này không thể nói nên lời.

Tô Nguyên chỉ có thể ở 1 bên ôm di động lo lắng suông: “Đừng đánh đừng đánh, tôi muốn báo cảnh sát.”

---------------------------------

Editor: Quỷ Kiến Sầu