Chương 23

"Năm người trong danh sách đó đều là anh đề bạt. Lập danh sách xong, anh đã bàn bạc lại với An Nhiên và Văn Quân, cả hai người đều đồng ý. Sau đó mới chuyển đến cho phòng nhân sự."

Cách Tùng thở dài. Nhìn vào mắt Tiểu Vũ.

Tay Tiểu Vũ hơi run lên một chút, giọng nói có chút nghèn nghẹn:

"Vậy sao khi em đề nghị hủy danh sách, anh lại đồng ý?"

"Vì em bảo danh sách này có thể đã được lập dựa trên tình cảm cá nhân, điều này không công bằng cho mọi người trong công ty. Có một số nhân viên đã nói với em rằng cảm thấy danh sách này bất công. Vậy nên, với tư cách là người đưa ra danh sách đồng thời là tổng giám đốc công ty anh mới hủy đi, dự định tổ chức bình bầu lại một lần nữa trong cuộc họp các quản lý."

"An Nhiên, Văn Quân, nếu hai người cảm thấy 5 người trong danh sách xứng đáng vậy hãy đề bạt bọn họ trong cuộc họp cấp quản lý tuần tới. Tiểu Vũ cũng được quyền tham gia bình chọn như một thành viên của ban quản lý. Mọi người còn thắc mắc gì không?"

Tôi và anh Văn Quân liếc nhau. Điều anh Cách Tùng nói với những gì chúng tôi nghe từ phòng nhân sự là khác nhau.

Trước khi vào phòng gặp anh Cách Tùng, chúng tôi được thông báo rằng Tiểu Vũ sẽ là người quyết định ai được đề bạt chứ không phải là do ban quản lý công ty đề bạt.

Anh Cách Tùng vừa mới thay đổi quyết định? Hay căn bản ngay từ đầu Tiểu Vũ đã truyền đạt không đúng thông tin đến phòng nhân sự?

Nhưng dù là gì cũng chẳng quan trọng nữa. Điều tôi và anh Văn Quân mong muốn là sự công bằng cho các nhân viên trong công ty. Nếu được bình bầu qua cuộc họp ban quản lý vậy chắc chắn sẽ công bằng. Bởi chúng tôi đã làm việc chung với nhau nhiều năm, chúng tôi tin tưởng lẫn nhau.

oOo

Tám giờ tối, tôi vừa mới tắm rửa xong, liền nhận được điện thoại của Tiêu Phong.

“An Nhiên, cô đang ở đâu đấy? Có thể đến đây không…”

Tiêu Phong và mấy người bạn của anh ta đi chơi game gặp ngay đối thủ cũ, bị khích tướng nên nhận lời đánh cược đua xe.

Xui xẻo là Phong Đường đang kẹt xe trên quốc lộ 5 không tới kịp, nên Tiêu Phong gọi tôi đến để cho đủ quân số.

Vừa thấy tôi, mấy đối thủ của Tiêu Phong đã cười ầm lên, “Tiêu Phong, mày bây giờ yếu đuối đến mức cần con gái bảo vệ sao?”

“Hừ, cô ấy chỉ là đến tham gia cho đủ quân số, ba người chúng tao cũng đủ để hạ gục hết 4 thằng tụi bay rồi.” Tiêu Phong khinh khỉnh phản hồi.

Tôi liếc anh ta một cái, nghĩ thầm trong lòng: anh cũng thật biết cách nổ quá đấy.

Rất nhanh, mọi người ngồi vào vị trí. Tôi nhập nick name ‘Ớt đỏ’ quen thuộc, điều chỉnh tay lái, hoàn thành vòng đua một cách hoàn hảo, không có một giây giảm tốc nào, kết thúc ở vị trí số 1, cách xa người về thứ hai là Tiêu Phong đến tận 5 giây. Dù Trần Mặc và Lưu Y về cuối cùng, nhưng nhờ thời gian của tôi và Tiêu Phong ngắn, nên tính tổng cộng thời gian, bốn người chúng tôi vẫn thắng.

“Mẹ kiếp!” Đám đối thủ của Tiêu Phong chửi ầm lên.

Tiêu Phong cười cợt đi đến cầm lấy hộp tiền cược.

“Cảm ơn đã tặng tiền!”

"Hừ! Chúng mày cũng chỉ là dựa vào con gái, có gì hay mà huênh hoang!" Trần Lâm, trưởng nhóm đối thủ nhếch miệng cạnh khóe một câu.

"A, anh Trần Lâm đây thua con gái nên thấy không vui sao. Không sao, không sao, lần sau tôi sẽ bảo cô ấy nhường anh một chút."

"Mẹ kiếp!"

Đám người Trần Lâm tức giận rời đi.

Tôi thấu đi lên nhìn vào trong hộp. Trời ạ, 20 cọc 500.000 đồng. Tổng cộng là một tỷ. Mấy người này chơi thật lớn.

Tôi ẩn ẩn có thể hiểu được lý do tại sao tên Tiêu Phong này bị bố đuổi ra khỏi nhà. Đúng là ‘phá gia chi tử’, một lần cược là một tỷ. Cũng may, lần này anh ta thắng, không biết trước đây đã thua bao nhiêu lần? Đặc biệt là khi trong đội có tên Phong Đường kéo chân sau kia.

Vừa nhớ tới Phong Đường, cậu ta liền xuất hiện.

“Anh Tiêu Phong, chị An Nhiên! Ha ha, may mà em trốn đi, để anh gọi chị An Nhiên đến, lần này chúng ta mới thắng được!”

Tôi:…hóa ra không phải kẹt xe, mà là một vụ việc có sắp đặt.

Tiêu Phong cười ha hả, ngay sau đó lại trề miệng, vẻ mặt không vui:

"Đáng tiếc tiền cược lần này chỉ có 1 tỷ."

Chỉ có 1 tỷ? Vậy trước đây họ cược bao nhiêu? Tôi ngạc nhiên.

"Anh về xin lỗi bác Hoàng đi, bác ấy sẽ mở khoá thẻ cho anh." Phong Đường tranh thủ lúc Tiêu Phong đang vui vẻ khuyên nhủ. Bác Hoàng trong miệng cậu ấy hẳn là bố của Tiêu Phong đi.

"Hừ, còn lâu anh đây mới đi xin lỗi ông ấy." Tiêu Phong nhăn mày, bộ dáng cáu kỉnh, lại bổ sung một câu, "có một tỷ này anh đây tiêu tiết kiệm cũng đủ sống 1, 2 tuần. Đến lúc hết tiền lại tính tiếp."

Tôi run rẩy khoé miệng, đủ tiêu 1, 2 tuần. Đúng là "phá gia chi tử"!

"Kéo dài cũng không hay đâu." Phong Đường chột dạ lẩm bẩm một câu.