Chương 22

Không chỉ như thế, sáng nay Tiểu Vũ còn đề xuất xoá bỏ danh sách 5 người được đánh giá thăng chức đợt tháng 1 sắp tới. Danh sách này trước đó tôi, anh Cách Tùng, anh Văn Quân đã bàn thảo và thống nhất với nhau.

Không hiểu sao, anh Cách Tùng lại đồng ý với đề xuất của Tiểu Vũ. Đồng thời, còn cho phép sau này Tiểu Vũ sẽ là người khảo sát trực tiếp và quyết định ai mới là người được đề bạt.

Phòng nhân sự vừa thông báo tin tức này, cả công ty liền nhốn nháo.

Việc này không được! Quá gây náo loạn công ty.

Tôi và anh Văn Quân cùng đi vào phòng Cách Tùng.

"Em muốn nói chuyện về danh sách đề bạt. Anh có thể giải thích lý do xoá danh sách đề bạt mà trước đó chúng ta đã thảo luận được không?" Sau khi ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc của Cách Tùng, tôi đi thẳng vào vấn đề.

Cách Tùng dừng thao tác trên máy laptop, ngẩng đầu nhìn tôi, mím chặt môi, sau một lúc nói:

"An Nhiên, chẳng phải chính em nói đừng xen vào việc riêng của nhau sao? Sao bây giờ lại chạy đến chất vấn quyết định riêng của anh?"

"Anh Cách Tùng, đây là việc công ty, không phải việc riêng." Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, không hề né tránh.

"Cách Tùng, cậu dạo này làm sao vậy, hôm qua đề bạt Tiểu Hoa chưa đủ năng lực nên làm trưởng nhóm của các nhân viên nhiều kinh nghiệm hơn cũng thôi đi. Hôm nay còn đưa ra quyết định như này? Danh sách này đều là những người đã vào công ty từ thời gian đầu mới thành lập, đã có nhiều kinh nghiệm và đóng góp cho công ty."

Anh Văn Quân cũng không vui, lên tiếng chất vất Cách Tùng.

"Hai người mới là những kẻ làm sao vậy!" Tiểu Vũ từ chiếc bàn trợ lý ở bên kia phòng tiến đến sau lưng chúng tôi, nói chen vào.

"An Nhiên, đây là công ty của anh Cách Tùng, hãy nhớ cậu chỉ có 10% cổ phần. Còn Văn Quân, anh chỉ là trưởng phòng thiết kế, sao lại dám chất vấn tổng giám đốc?"

"Cô…" Anh Văn Quân tức giận đến không thể nói ra lời.

"Tiểu Vũ, An Nhiên tuy chỉ có 10% cổ phần, nhưng em ấy là thành viên trong ban quản trị công ty. Em không nên nói với An Nhiên như vậy." Cách Tùng lên tiếng nhắc nhở Tiểu Vũ.

"Anh Cách Tùng, em chỉ là bất bình thay anh. Họ hùng hổ lao đến chất vấn anh như vậy, có còn coi anh là tổng giám đốc của họ hay không?"

Tiểu Vũ đỏ hoe tròng mắt, bộ dáng tủi thân nhìn Cách Tùng.

"Được rồi, anh biết là em quan tâm anh. Nhưng việc này cứ để anh xử lý." Cách Tùng nhăn mày, trả lời Tiểu Vũ.

Thật kỳ lạ. Ngày trước, chỉ cần thấy vẻ mặt này của Tiểu Vũ, anh Cách Tùng chắc chắn sẽ lao đến dỗ dành, chỉ hận không thể làm tất cả mọi thứ để cô ấy vui lên. Vậy mà hôm nay, chỉ nói một câu có lệ như vậy?

"Anh Cách Tùng, anh có thể hủy bỏ danh sách đề bạt, nhưng chúng em cần một lý do hợp lý." Tôi nhìn Cách Tùng, tiếp tục chất vấn.

Tiểu Vũ đã đi đến phía bên kia bàn, đứng bên cạnh Cách Tùng, hất cằm về phía tôi:

"An Nhiên, nếu cậu cứ khăng khăng muốn làm khó anh Cách Tùng chỉ vì một cái lý do, vậy để tớ nói thay anh ấy. Dù sao đây cũng là sáng kiến của tớ "

Tôi thật phục cách dùng từ của Tiểu Vũ, đúng là đổi trắng thay đen, cái gì mà "khăng khăng làm khó"? Cái gì mà "sáng kiến"? Đây là "sáng kiến" cơ đấy?

Tiểu Vũ nói tiếp:

"Đúng là những người trong danh sách đề bạt này đã làm việc cho công ty từ những ngày đầu mới thành lập. Nhưng chỉ dựa vào thời gian làm việc mà không dựa vào năng lực làm việc là cách làm thiển cận. Tớ quan sát thấy có nhiều người trong công ty làm việc tốt hơn 5 người trong danh sách này rất nhiều, nhưng chỉ vì suy nghĩ thiển cận này mà không được lên chức. Nếu những nhân viên làm tốt hơn bất bình và xin nghỉ việc, vậy thực không tốt cho công ty. Cơ hội đưa ra nên công bằng thì mới khiến nhân viên có động lực cạnh tranh, không nên chỉ vì tình cảm cá nhân của một vài người mà tạo ra ngoại lệ đặc biệt cho những nhân viên không xứng đáng."

Tôi quay ra, mỉm cười hỏi Tiểu Vũ, "nói vậy, cậu thấy danh sách 5 người lần này ai không xứng đáng? Ai được đề bạt chỉ vì tình cảm cá nhân đặc biệt?"

Tiểu Vũ bước lên trước một bước, khoanh tay trước ngực, nhướn mày nhìn tôi nói:

"Ví dụ như Tiêu Tiêu. Ai đề bạt cô ấy lên chức cũng nên xem lại tư cách đạo đức của chính mình đi.” Ánh mắt Tiểu Vũ đầy ám chỉ liếc về phía tôi một cái, rất nhanh lại lướt qua nơi khác, “Chỉ vì tình cảm cá nhân mà đề bạt một người kỹ năng mềm kém cỏi, không biết giao tiếp, hay gây gổ với người khác. Đề bạt người như vậy, chẳng phải làm loạn công ty sao?"

Tiêu Tiêu? Hoá ra là nhằm vào Tiêu Tiêu? Hẳn cô ấy vẫn ghi hận Tiêu Tiêu sau bữa trưa hôm đó?

"Người đề bạt Tiêu Tiêu là anh." Âm thanh của Cách Tùng đột nhiên vang lên.

Tiểu Vũ ngạc nhiên, quay lại nhìn Cách Tùng.

"Anh…"