Chương 24

Tôi đến gần Tiêu Phong, dùng khuỷu tay chọc chọc anh ta, "Ê, vậy bình thường các anh cược bao nhiêu."

Tiêu Phong ngửa đầu lên nhìn trời, bộ dáng suy nghĩ, "Không nhớ rõ lắm. Đại khái là tầm 10 tỷ đến 50 tỷ đi."

Bố anh đuổi anh đi là đúng!

Dù công ty S.Rain của chúng tôi lọt vào top 100 công ty mới triển vọng, nhưng cũng chỉ là công ty mới thành lập được gần bốn năm. Thu nhập của tôi còn chưa cao đến thế. Tổng thu nhập đến bây giờ chưa đủ một lần cá cược trước đây của anh ta.

Tôi bỗng thấy đồng tình ghê gớm với bố của Tiêu Phong. Không thể chấp nhận tên ‘phá gia chi tử’ này ở trong nhà được.

“Đi, đi ăn mừng, đến nhà hàng Long Phụng, anh đây bao tất.” Tiêu Phong hất tay, hào khí nói với mọi người.

oOo

Sau khi tiệc gần tàn, Tiêu Phong ngồi bên cạnh đột nhiên quay ra chọc tôi một cái.

“Uy, em gái, bao giờ anh bắt đầu đi làm?”

Tôi không hiểu ra sao, quay mặt lại nhìn anh ta, sực nhớ ra bộ hồ sơ kia.

Tôi đã xem qua, anh ta có trình độ thạc sĩ, có thể nói được ba ngoại ngữ là Anh, Pháp, Hàn, có chứng chỉ Office do MS cấp, xác thực là thừa tiêu chuẩn làm trợ lý. Chỉ là, với cái thói tiêu pha này, liệu anh ta có hài lòng với mức lương trợ lý quèn kia không?

“Anh có chắc là muốn ứng tuyển không? Sợ rằng mức lương của vị trí trợ lý này còn không đủ để anh ăn sáng.” Tôi nói mà cảm thấy ê ẩm trong lòng.

“Uy, vậy để tôi vào làm vị trí tổng giám đốc cũng được. Làm tổng giám đốc thì mức lương ít nhất cũng phải đủ ăn ba bữa chứ?” Tiêu Phong búng tay, nhướn mày, cười đểu nhìn tôi nói.

“Hừ, sợ rằng chỗ chúng tôi chỉ là công ty nhỏ, không chứa được đại nhân vật như anh.” Tôi tức giận đáp trả.

“Ê, em gái đừng giận. Lương thấp cũng không sao. Anh sống tiết kiệm một chút. Bao giờ hết tiền chúng ta lại đi rủ tên Trần Lâm kia đánh cược tiếp.” Tiêu Phong nói, giơ giơ túi tiền vừa thắng cược được.

Hừ! Anh nghĩ tên Trần Lâm kia ngu ngốc đến mức chấp nhận cá cược lần nữa sao?

"Tại sao anh lại muốn tìm việc như vậy?"

"Còn chẳng phải do ông già ở nhà kia sao. Ông ta nghĩ đuổi anh của cô ra đường thì anh đây sẽ sống rất khổ sở, thậm chí không xin được việc để đủ nuôi sống bản thân."

‘Anh của cô’, mới giúp anh ta một vụ cá cược đã thân thiết vậy sao? Tôi giật giật khoé miệng.

"Hình như lý do xin việc của anh nghe không…thuyết phục lắm!" Với cách trả lời phỏng vấn kiểu này, tôi nghĩ bố anh ta đã nói đúng, anh ta dù có trình độ cao thì cũng không thể xin được việc.

"Chị An Nhiên, anh Tiêu Phong chỉ hơi độc…à không thẳng tính một chút. Nhưng năng lực làm việc là không thể nghi ngờ. Chị nhận anh ấy vào làm đi." Phong Đường đi tới nịnh nọt.

Tôi nhìn Phong Đường bằng đôi mắt ngờ vực kèm theo cả khinh bỉ. Mấy lời hôm trước cậu giới thiệu về anh ta đâu? Cái gì mà trẻ con, kiêu căng, phách lối, thích tỏ vẻ, dễ nổi nóng, miệng hay chửi tục…đâu? Sao không nói ra đây.

Trần Mặc và Lưu Y yên lặng nhìn Phong Đường, không dám phụ hoạ theo. Sợ là chỉ có cậu Phong Đường này mới dám…mở miệng nói lời trái lương tâm đi.

Tôi cân nhắc một chút,

“Được, vậy ngày mai anh tới nhận việc đi. Nhớ đến trước 8 giờ sáng, đi muộn sẽ trừ lương. À mà quên, lương với anh không có ý nghĩa, vậy đi muộn sẽ phải nộp phạt, một phút 100.000 đồng.”

“Này, em gái, em cũng thật biết cách trấn lột quá đấy!” Tiêu Phong nhăn mày, tỏ thái độ.

“Quá khen! Ngoài ra, nhớ là phải ăn mặc cẩn thận, tốt nhất là mặc sơmi trắng, quần âu. Tuyệt đối không được mặc quần bò rách và áo hoa.” Tôi nhấc ly rượu lên, nhấp một ngụm nhỏ, mặt không đổi sắc nói.

Tiêu Phong vừa định mở miệng phản bác tôi, Phong Đường đã nhanh nhẹn nói chen vào.

“Hay quá! Chúc mừng anh Tiêu Phong đã kiếm được việc làm.” Phong Đường ở bên cạnh, giơ ly rượu lên, cụng vào ly của Tiêu Phong một chút.

“Bác Hoàng hẳn sẽ rất vui.” Trần Mặc cũng gật đầu phụ họa.

“Không lương cũng không sao, có người nhận cậu vào làm là tốt rồi!” Lưu Y vỗ vai Tiêu Phong.

“Ê, sao tôi cứ cảm thấy mấy người không có ý tốt vậy?” Tiêu Phong hất tay Lưu Y ra, giận dỗi nói.

Ba người không để ý đến Tiêu Phong đang giận dỗi, mà quay ra nhìn tôi. Lưu Y nói:

“Em gái, trăm sự nhờ em. Đã khiến em vất vả rồi!”

Tôi gật gật đầu: “Vâng! Em sẽ cố gắng!”

“Ê, các người…” Tiêu Phong tức giận, cầm ly rượu lên uống cạn.