Chương 6

Về việc Mục Thừa Duyên là người như thế nào, bọn họ đã từng tiếp xúc với nhau hay chưa.

Đây đáng lẽ là chuyện cô phải nghĩ tới trước khi đến đây, nhưng trước khi gặp hắn dù cố gắng thế nào cô cũng không thể nhớ những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.

Hay là do căn bệnh mất trí nhớ của cô quá nặng hay sao?

Dù sao nó cũng có khi nào tốt đâu? Một kiếp người có quá nhiều đau khổ, từng tế bào thần kinh của cô cũng tê liệt theo những đau khổ mà cô chịu đựng, nếu không nhờ vậy bản thân cô cũng không thể nào vượt qua mà sống cho đến hiện tại. Liên tục muốn bỏ lại quá khứ mà tiến về tương lai, đến cuối cùng lại tạo cho cô căn bệnh hay quên.

Cho dù là như vậy, cũng có những ký ức nằm sâu trong tiềm thức bỗng ở một thời khắc nào đó bỗng hiện lên, cũng chân thật, rõ ràng như thể đó mới là chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Ví dụ như, bảy năm trước cô với hắn cùng nhau đóng một phim khiêu da^ʍ.

Cô nằm trên chiếc giường đơn sơ chỉ cần di chuyển nhẹ là kêu kẽo kẹt, da thịt lộ ra ngoài khiến cô xấu hổ không nói lên lời. Mục Thừa Duyên đang bắt lấy đôi tay ướt đẫm mồ hôi của cô, khuôn mặt hắn toát ra vẻ nôn nóng cũng như thể đang kìm nén, nhưng động tác ra vào cơ thể cô một phút cũng chưa dừng lại, vừa mạnh mẽ vừa thô bạo, khiến cảnh giường chiếu của hai người thật giả khó đoán.

Cổ tay của cô bị hắn nắm chặt, mười ngón tay cô nắm chặt lại; nước mắt cô theo từng động tác của hắn rơi xuống nơi khóe mắt, một phần là do kịch bản yêu cầu, nhưng một phần cũng do nội tâm cô cảm thấy vừa thẹn thùng vừa sợ hãi…

Đó là bộ phim đầu tiên của cô ở Hoa Liên; cô chưa kịp nhìn thấy sân khấu rực rỡ trong mơ, đã bị hiện thực tàn khốc trước mắt làm cho tuyệt vọng.

Ấn điếu thuốc đã tàn vào bồn rửa mặt trắng, lưu lại trên đó một vệt đen được dòng nước cuốn trôi đi mất.

Cô rời khỏi WC, đứng ở một nơi khác trong nhà hàng xoay, làn gió nhẹ nhàng thổi lên người cô, thổi đi mùi thuốc lá còn vương lại cũng cuốn đi những chuyện xưa mà cô không muốn nhớ.

Nhà ăn hình tròn chậm rãi xoay, lưu lại hình ảnh phố thị phồn hoa nơi đáy mắt người xem.

Tuy màn đêm rất đẹp, nhưng có mấy ai có thể thoải mái đứng trên cao ngắm nhìn cảnh đẹp như cô bây giờ. Vì những năm tháng sau này được tận hưởng sự an nhàn và sung túc, những người bình thường không biết đã bỏ ra bao nhiêu công sức cùng sự nỗ lực.

Mà những khó khăn của cô, bây giờ mới bắt đầu.