Chương 9: Mông Vừa Trắng Vừa Nẩy

“Hôm qua em tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên giường của tôi, còn chỗ nào trên cơ thể em mà tôi chưa thấy qua hửm?”

“Chú… chú lại…”

“Tôi lại gì? lại nói sự thật à?”

Bội Sam không đấu lại cái miệng lươn lẹo của Bạch Đức Vĩnh, lại nhớ đến cả chiều người đàn ông này đã chăm sóc cho cô từ đầu đến chân, lời phản bác nghẹn lại trong bụng, bèn ngượng ngùng dùng gò má âm ấm rúc vào ngực Bạch Đức Vĩnh, năn nỉ hắn.

“Tôi… tôi có thể tự làm được mà, chú… chú không cần giúp tôi…”

Hai chữ lau người Bội Sam cứ mấp máy mãi cũng không thốt ra được, quả nhiên mặt mũi của cô vẫn còn mỏng lắm, làm sao có thể bình thản nói chuyện nhạy cảm này như kẻ mặt dày nào đó.

“Tự làm được, với tấm thân yếu ớt này của em à? Em làm nổi sao?”

Hắn siết tay ôm cô chặt hơn, sau đó ra lệnh: “Vậy em thử bước xuống xem, chỉ cần em có thể thoát khỏi tay tôi, em muốn tự tắm hay muốn về nhà tôi cũng không nói nửa lời.”

Vòng tay của Bạch Đức Vĩnh vô cùng vững chắc, đừng bảo là có thể trượt người đi xuống, đến một tý cử động cũng bị hắn kìm lại, bảo cô thoát được tay hắn, xem ra còn khó hơn bay lên trời hái sao nữa!

Bội Sam đỏ mặt vùng vẫy, nhưng đến cái nhích tay cũng bị hắn mạnh mẽ trấn áp, cô giống như miếng thịt nhũn, mềm mại nằm ngoan trong lòng bàn tay Bạch Đức Vĩnh, hắn nắn bóp thế nào cũng không thể phản kháng.

“Thế nào? Mệt rồi chứ?” Bạch Đức Vĩnh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, khẽ cười: “Tôi đã bảo rồi, ban đầu ngoan ngoãn nghe lời tôi có phải nhẹ thân hơn không?”

Nhóc ngốc này, đã biết không có khả năng mà cứ cố, bây giờ vừa mệt người mà còn bị hắn khi dễ nữa chứ.

Bạch Đức Vĩnh thấy cô xụi lơ như chấp nhận số phận, hắn bật cười, l*иg ngực run run khiến Bội Sam nghe đến đỏ bừng cả tay, Bạch Đức Vĩnh vô cùng thích thú, hào hứng ôm cô vào phòng tắm.

“Được… được rồi, tôi… tôi có thể tự cởϊ áσ.”

Bội Sam vừa ngồi xuống, tay của Bạch Đức Vĩnh đã vươn đến, Bội Sam hốt hoảng chặn ngang lại, ấp úng nói ra câu từ chối.

Nhưng Bạch Đức Vĩnh là ai chứ? Hắn đã muốn thì ai cản được, huống hồ chi Bội Sam vẫn luôn sợ sệt hắn, lúc cự tuyệt cũng chỉ lí nhí như muỗi kêu.

“Buông tay ra nào, tôi mà tức lên thì cái áo này trong vài giây sẽ biến thành vải vụn đấy, lúc đó tôi sẽ cho em lõa thể về nhà luôn.”

Bội Sam rất có khí phách nhường nhịn, hắn vừa dứt lời tay đã rụt lại, tuyệt không có thêm động tác thừa thãi nào.

Bạch Đức Vĩnh vẫn chưa thỏa mãn việc chọc ghẹo Bội Sam, cho nên lúc cởϊ qυầи áo của cô, động tác trên tay hắn rất chậm, cứ như là đang mở một món quà cao cấp, tỉ mẩn đến từng chút một.

“Chú… chú nhanh lên một chút… được không?”

“Đàn ông thì không thể nhanh được đâu Bội Sam à.”

Bội Sam bị hắn chọc đến đỏ bừng mặt, lựa chọn ngậm miệng.

Quằn quại thêm môt lúc, Bội Sam đã hoàn toàn trần trụi ngồi cạnh hắn, cô không dám nhìn hắn, liền cụp mắt xuống, giả chết lâm sàng.

“Em muốn bắt đầu lau từ chỗ nào, từ chân, hay là ngực.”

Màu đỏ trong nháy mắt lan rộng phủ khắp cổ và vai Bội Sam, cô cuống cuồng muốn xoay người lại, bịt tai trộm chuông, vờ không nghe không thấy gì cả.

Thế mà tiếng huýt sáo phía sau của Bạch Đức Vĩnh vẫn vang lanh lảnh, kèm cảm giác bị đυ.ng chạm mạnh mạnh bạo dưới… mông.

Bạch Đức Vĩnh vừa bóp mông Bội Sam, vừa chậc lưỡi khen ngợi: “Hôm qua còn chưa kịp nhìn kỹ thì em đã ngất mất, thì ra chỗ này của lại trắng như vậy, còn vừa mềm vừa mẩy…” Hắn nhìn ngó một lúc, đưa ra kết luận: “Đánh lên chắc cũng đã tay lắm nhỉ?”