Miên Hỉ mặt dày

Miên Hỉ lúc này mới thấy người đàn ông đang ngồi ghế sau. 17 năm qua hắn thay đổi thật nhiều, chín chắn hơn và điềm tĩnh hơn.

Nhưng dù thế nào đi nữa hắn cũng là một ông chú hơn 30 rồi. Trên người hắn toát lên một mùi vị thu hút phụ nữ, có lẽ mười mấy năm đã có rất nhiều ong bướm xung quanh hắn rồi.

"Cháu chào chú." Miên Hỉ cười cười nói, dưới thân phận của một đứa trẻ mà chào hỏi.

"Ừ." Trương Kỳ gật đầu sau đó lại lạnh lùng ngả người về sau nghỉ ngơi.

Cô vội leo lên xe sau đó nở một nụ cười đắc thắng cho Niệm Duy.

Xe bắt đầu lăn bánh rời đi, trên đường tắp lập xe cô đi qua, phong cảnh cũng khác so với 17 năm trước.

Đúng vậy là 17 năm trước...

Sau khi chết đi, hồn cô không hoàn toàn tan biến mà lưu lạc khắp nơi. Sau đó bị một phù thủy yểm bùa khiến linh hồn bị phong ấn bên trong một con rối, con rối sau khi bị phù thủy kia bán đi thì bị truyền tay hết người này sang người khác.

Đơn giản những chủ nhân trước kia đều bị chết bất đắc kì tử. Mọi người đều cho rằng là linh hồn của cô trong con rối đã hại người. Cô là một oan hồn chết tức tưởi, vì vậy một tháng trước người nhà của kẻ xấu số mua cô đã quyết định đốt cháy con rối.

Vốn tưởng tất cả mọi chuyện đều kết thúc, nhưng khi cô tỉnh dậy linh hồn đã ở trong thân thể cô bé tên Miên Hỉ này.

"Cô bé nhà cháu ở đâu?" Người tài xế bỗng nhiên lên tiếng hỏi, kéo cô về thực tại.

Miên Hỉ nhìn qua người tài xế, sau đó nhìn hai bên xung quanh đường hoang vắng. Căn bản nhà của cô vốn không phải ở đây, nhưng vì muốn ở bên con trai nên cô đã nói dối.

"Nhà cháu... Nhà cháu ở phía trước." Miên Hỉ ấp úng.

"Cô gái, có phải cháu đang nói dối phải không?" Người lái xe cười, trong lòng thầm nghĩ cô bé này chắc chắn vì mến mộ thiếu gia Niệm Duy nên mới muốn lên xe. Sau đó còn nói nhà gần đây.

Miên Hỉ đỏ mặt, nhìn về phía sau thấy hai cha con Trương Kỳ đều không biểu cảm nhắm mắt nghỉ ngơi như không nghe thấy.

"Thật ra... Thật ra... A... Bây giờ trời cũng đã tối. Tiểu Niệm cậu có phải nên mời mình tới ăn tối không?" cô mặt dày nói, chỉ sợ hai cha con này sẽ ném mình xuống đường.

"Chú... Chú có ngại khi cháu tới làm phiền không ạ?" Miên Hỉ nhìn Trương Kỳ mong chờ.

"Mặt dày!" Niệm Duy bỗng nhiên lên tiếng.

"Mình... Mình..." Cô giật mình, không ngờ Tiểu Niệm sẽ mắng cô.

"Được rồi, Tiểu Niệm để bạn con tới nhà dùng bữa tối đi." Trương Kỳ nghiêm túc nói, mắt hắn khẽ quét qua cô bé đang ngồi ở ghế lái phụ. Nhất là đôi mắt to tròn ươn ướt kia.

"Dạ..." Niệm Duy không vui nói.

Sau khi tới nhà của Niệm Duy, cô có chút thấy quen thuộc. Hình như trước kia cô đã từng ở đây.

Miên Hỉ ngồi trên ghế sô pha thản nhiên mở ti vi lên xem.

Tới bữa ăn cô cũng mặt dày ngồi xuống dùng bữa cùng hai cha con họ. Nghĩ tới nếu là trước kia Trương Kỳ thấy người lạ ngồi ở bàn cơm chắc chắn không vui, vậy mà giờ trông hắn rất bình thường.

"Oa... Sườn xào chua ngọt. Món mình thích nhất...." Cô dùng đũa không chút hình tượng cắm xuống miếng thịt, sau đó liền bỏ nguyên một miếng vào miệng ăn.

Trương Kỳ nhìn thấy cơ thể có chút ngây ra, trước kia hay dùng bữa Thiên Thần cũng ăn uống mất lịch sự như vậy. Thậm chí khi ăn cái đầu nhỏ còn hơi lắc lư như đứa trẻ.

Thậm chí cô còn...

"Thật ngon... " Miên Hỉ không phải đang nói dối, 17 năm qua cô chưa bao giờ ăn bữa nào hoành tráng như vậy.

Niệm Duy nhìn thấy Trương Kỳ nhìn chằm chằm Miên Hỉ như vậy liền nhắc nhở. Sau đó cả bữa ăn Trương Kỳ còn thường xuyên liếc mắt nhìn qua Miên Hỉ.

Dùng xong cơm cô lại ngồi ôm điều khiển xem phim tới gần 8 giờ tối. Sau đó lại lấy lí do đường xa mà không chịu rời đi. Vốn Niệm Duy còn muốn cho người ném cô đi nhưng bị Trương Kỳ ngăn lại.

Kết quả Miên Hỉ được phép ngủ lại. Miên Hỉ cười khà khà thỏa mãn, đừng tưởng sẽ đuổi được cô dễ dàng.