Cưỡиɠ ɠiαи (1)

Ban đêm Miên Hỉ lén lén lút lút rời khỏi phòng, đã muộn thế này chắc chắn Niệm Niệm của cô đã ngủ say. Cô phải qua thăm nó một chút mới được.

Nghe nói phòng của Niệm Niệm là ở lầu hai phòng... Phòng bên trái ngay cầu thang thì phải.

Miên Hỉ cười cười sau đó đi tới trước cửa phòng Niệm Duy. Sau đó rón rén mở cánh cửa ra, bên trong là một màu đen tối.

Miên Hỉ lần mò, nhưng thế nào cũng chẳng thể nào tìm thấy vị trí của chiếc giường.

"Cộp!"

"A." Miên Hỉ kêu nhẹ sau đó giật mình mà bịt miệng mình lại. Dường như lúc nãy cô đã đá vào một cái gì đó.

Trong đêm tối mùi rượu nồng nặc thật gay mũi, hóa ra lúc nãy thứ cô dẫm trúng là một chai rượu.

"Mmm tiểu Thần... Tiểu Thần của anh." tiếng rêи ɾỉ của Trương Kỳ vang lên, hóa ra hắn đã uống say. Thảo nào cô gây ra tiếng động lớn như vậy mà chẳng bị phát hiện.

Miên Hỉ từ từ mò tới giường ngủ của hắn rất nhanh đã tìm thấy vị trí đèn trên bàn.

"Tách!" Căn phòng bỗng hiện lên dưới ánh đèn mờ nhạt.

Cô ngồi xuống, nhìn người đàn ông trên giường. Toàn thân hắn đều tỏa ra mùi rượu khó chịu.

"Tiểu Thần... Anh yêu em... Anh yêu em..." Hắn lẩm bẩm.

Miên Hỉ bỗng đứng hình, ngây ra một lúc. Hắn nói, hắn vẫn yêu cô sao?

Tuy trước kia hắn từng nhiều lần nói yêu cô, nhưng cô nghĩ đây chỉ là lời nói vu vơ.

Nhìn khuôn mặt nam tính của hắn khiến cô có chút đau lòng. 17 năm rồi, cô mới được nhìn thấy hắn, mới được ở gần hắn như vậy.

"Tiểu Thần!" Hắn chộp lấy tay của cô, kéo cô vào lòng mình ôm ấp.

"Đừng đi... Anh biết lỗi rồi..." Trương Kỳ thì thầm.

"Anh... Anh khiến em khó chịu quá... Không thở nổi." Bị hắn ôm chặt khiến cô dở khóc dở cười. Sau một lúc mới thoát khỏi vòng tay của hắn.

Miên Hỉ ngồi trên giường suy nghĩ, nếu hiện tại cô quay trở lại bên hắn. Làm mẹ của Niệm Niệm thì thật tốt.

Nhưng chắc chắn hắn sẽ không tin cô là Thiên Thần, còn cho rằng cô chỉ muốn lợi dụng hắn. Nếu bây giờ...

Miên Hỉ cười khà khà như tên lưu manh.

"Em sẽ cưỡng bức anh! Sau đó sẽ chịu trách nhiệm... Đúng! Yên tâm em sẽ nhẹ nhàng hắc hắc." Mười ngón tay thon nhỏ của cô từ từ, từ từ mò tới bộ vị xấu hổ nào đó.

"Tiểu Thần..."

"Suỵt... Nhỏ thôi, ngoan để em sủng anh." Miên Hỉ như tên biếи ŧɦái dụ dỗ sau đó một mạch kéo quần vest cùng qυầи ɭóŧ của hắn ra.

Miên Hỉ sững sờ, cái thứ đó của hắn cho dù chưa cương cứng cũng thật to quá đi. Còn to hơn trước kia, đây đúng là vưu vật mà.

Cô đẩy áo sơ mi của hắn lên sờ sờ đường cong sáu múi của hắn, thật là rắn chắc. Người này dù thế nào hôm nay cô cũng phải có được.

Miên Hỉ cầm lấy Tiểu Kỳ miết miết. Sau đó thì thầm như đang nói chuyện.

"Bé ngoan của chị, mau dậy đi nào."

Con quái vật dưới sự trêu chọc của cô liền dần dần có phản ứng.

Đúng lúc này bỗng nhiên có một bàn tay rắn chắc giữ hai tay cô lại.

"Sao cháu lại vào đây?" Trương Kỳ lờ mờ, từ từ ngồi dậy. Sau đó liền đen mặt khi thấy quần áo mình bị cô kéo xuống.

"Em... Em thích anh." Miên Hỉ lao tới ngấu nghiến môi hắn.

Trương Kỳ lập tức đẩy cô ra, vì mất thăng bằng mà cô ngã xuống giường.

Hắn lảo đảo đứng dậy muốn chỉnh sửa quần áo liền bị cô bắt lấy. Miên Hỉ dùng hết sức bình sinh đẩy ngã hắn lên giường.

"Anh muốn trốn đi đâu hả!" Miên Hỉ bực tức, không phải năm đó là hắn lưu luyến không rời cô sao.

"Buông ra!" Trương Kỳ gầm lên tức giận, nhưng chưa đầy một giây sau liền bị cô nhét một cái gì đó vào miệng. Hai mắt hắn giương to kinh ngạc. Không ngờ có một ngày, ở trong nhà hắn, hắn lại bị một cô gái dở trò.

Hắn tức giận đẩy cô ngã ra muốn rời khỏi phòng nhưng vừa đi được mấy bước cơ thể liền mất sức lực, ngã xuống.

Miên Hỉ thong thả đi tới, loại thuốc này sẽ khiến cơ thể mất sức trong vòng 8 giờ đồng hồ. Cũng may là cô có mang trong người viên thuốc này.

"Xem anh còn muốn chạy đi đâu? Đêm nay dù thế nào anh cũng phải trở thành người của em. Ngoan ngoãn, em sẽ khiến anh dục tiên dục tử" Miên Hỉ cười đắc ý.