Cưỡиɠ ɠiαи, bị kẹt (18+)

Miên Hỉ cố kéo hắn lên giường nhưng vì quá nặng nên phải chịu thua.

"Nói gì đi chứ? Em không muốn làʍ t̠ìиɦ với một cái xác chết." Miên Hỉ vỗ vỗ vào mặt hắn.

Trương Kỳ chỉ hận lúc này không thể xé xác cô. Hắn nhìn cô đôi mắt lộ sự chán ghét.

"Anh giận em hả? Vậy để em bù đắp cho anh nha." Cô chu mỏ hướng tới môi hắn. Môi lưỡi dây dưa với hắn, mùi thuốc lá nhàn nhạt khiến cô cảm thấy quen thuộc.

"Phập!"

"A." Miên Hỉ kêu lên, vì mất đề phòng mà bị hắn cắn lên môi. Cô giật mình đưa tay lau đi vết máu trên miệng.

Khuôn mặt đỏ bừng tức giận nắm chặt cằm hắn.

"Anh muốn tôi bóp chết anh hả? HẢ?" cô cắn vào tai hắn ngấu nghiến. Lúc trước không phải hắn thích hôn cô lắm hả?

"Dơ bẩn!" Trương Kỳ mấp máy môi nói.

"Cái gì?" Gan của hắn ngày càng lớn rồi, đêm nay cô cũng nên dạy hắn một bài học.

Cô cởϊ áσ hắn ra, từ từ hôn một đường đi xuống. Cô hôn cổ hắn, ngực hắn, và bụng hắn.

Cách một cái qυầи ɭóŧ biếи ŧɦái mà hôn xuống.

"Tiểu bảo bối, chị thương em." cô cọ cọ mặt vào vật nam tính của hắn.

Nhưng cọ mãi, cọ mãi mà hắn cũng chẳng hề có phản ứng.

Chết tiệt! Có phải hắn bị yếu không? Cô khóc không ra nước mắt. Nếu hắn bị "yếu" thì nửa đời sau của cô thì sao đây? Không được! Cô nhất định làm hắn cứng.

Tay cô mò vào qυầи ɭóŧ hắn xoa bóp, ngón tay nhỏ bé đâm đâm vào cái lỗ ở đỉnh của hắn.

Vẫn không cứng?

Miên Hỉ tức giận tát mạnh lên mặt Trương Kỳ.

"Có mỗi việc cứng mà cũng không làm được. Anh muốn đời này em chịu tịnh mịch hả... Kỳ... Cứng đi... Cứng đi." Cô nhẹ nhàng xoa nắn thằng em hắn. Trong đầu liền suy nghĩ những thứ kinh tởm.

Cô có nhớ...

"Ừ... Kỳ, hay là... Em để anh mυ"ŧ cho em nha, hay là... Em mυ"ŧ cho anh?" Trước kia mỗi lần cùng cô làʍ t̠ìиɦ hắn đều muốn làm nhục cô, sau đó nói lời thô bỉ với cô.

Miên Hỉ ngu ngơ đứng dậy sau đó từ từ lôi qυầи ɭóŧ từ trong váy của cô ra.

"Không được phép cắn em." Miên Hỉ quay người để mặt mình đối diện với vật nam tính của hắn. Còn hoa huyệt của mình thì hướng tới mặt hắn đung đưa.

Hắn lập tức ngoảnh mặt đi, tức giận cực đỉnh.

Miên Hỉ cầm lấy thứ mềm nhũn của hắn xoa nắn, sau đó đưa tới miệng mình ngậm lại. Răng của cô cọ cọ vào nơi đó của hắn, thậm chí cô còn dùng ngón tay mình trêu chọc hắn.

Đầu khấc của hắn liền rỉ ra một ít nước trắng đυ.c, là tϊиɧ ɖϊ©h͙. Vật đàn ông cũng dần dần cứng lại, kích thước khi cương như muốn hù dọa người khác.

"Haha, vào tay em chim chết cũng sống lại." cô đắc ý ngồi trên bụng hắn, hoa huyệt cọ cọ trên bụng rắn chắc của hắn.

"Em... Em cho vào nhé?" Miên Hỉ đỏ mặt nói, sau đó không để hắn nói một lời liền nhanh chóng đút thứ khủng lồ kia vào trong mình.

Chỉ là cô đã quên mất một chuyện.

1 giây sau.

"Aaaaaaa....." Miên Hỉ đau đớn, khuôn mặt trắng bệch đáng thương. Phía dưới của cô thật đau, giông như bị một thanh sắt đâm vào.

Cô quên mất, đây là lần đầu của mình. Hai tay cô bấu chặt vào da thịt hắn, cố chịu đựng nhấp mông.

"A... Kẹt... Kẹt rồi... Đau chết mất." Cô hít thở khó khăn nhìn hắn cầu cứu.

"Em đau quá, anh nhanh khiến nó nhỏ lại đi." Cô ngốc nghếch nói, muốn rút ra nhưng không được.

Một dòng máu đỏ chảy xuống từ nơi giao hợp hai người.

Miên Hỉ ngã nằm lên người hắn, nơi đó của hai người vẫn dính chặt vào nhau.

"Huhu... Cứu em."