Chương 18: (phần bị mất)

"Vì đây là nhà của con." Trương Thiếu Thành kích động nói đứa con này vẫn còn rất hận ông sao? Ông có thể cảm nhận được giữa ông và hắn có một bức tường ngăn dày ngăn cách lại cho dù cố gắng thế nào cũng không thể làm hắn mở lòng với mình.

"Nhà. Hừ thứ mà tôi ghê tởm nhất!"

"

Tiểu Kỳ" bà nội tức giận mắng hắn. Cho dù thế nào bà cũng không ngờ hắn lại nói vậy.

"Bà. Bà đừng nói gì hết. Thôi cháu về đây!" hắn bỏ đi không thèm nhìn lại. Mọi người nhìn bóng dáng cô đơn của hắn đi ra ngoài cửa mà trong lòng đầy đau thương, hành hạ nhau cuối cùng cả hai ai sẽ vui vẻ. Rõ ràng có thể hóa giải nhưng vì sao lại làm nó rắc rối thêm?

_______________________________

Trương Kỳ quay lại ngôi biệt thự thì dì Lý vẫn chưa ngủ. Thấy hắn đi vào bà liền cúi đầu chào hỏi. Trương kỳ chỉ gật đầu rồi nhìn lên tầng hai ánh mắt xa xăm đầy tâm sự.

Sau một hồi mới hỏi bà: "cô ấy sao rồi."

Biết hắn đang hỏi về ai bà liền đáp lạ.

"Dạ tiểu thư Thần Hi ở trên phòng giờ này còn chưa chịu ngủ cô ấy cònkhông chịu ăn cơm và để cho chúng tôi bôi thuốc" bà thành thật khai báo đã sống hơn 50 năm trên đời bà mới gặp vừa ngốc nghếch lại ương bướng như vậy. Cô chẳng khác gì đứa bé 3 tuổi vừa đυ.ng vào đã khóc cho dù khuyên giải thế nào cũng không chịu nghe theo. Tuy là vậy cô lại không để cho bà thấy chán ghét chút nào lại cảm thấy rất yêu thương cô.

"Ừm tôi biết rồi dù sao cũng đã muộn bà đi ngủ trước." nói xong hắn liền đi lên phòng trong lòng suy nghĩ lên thế nào để phạt cô.Cánh cửa vừa mở ra hắn liền thấy cô nhanh chóng lấy chăn chùm kín đầu còn tạo ra một khe khở nhìn hắn như vừa mắc lỗi vậy. Nhìn hành động ngây thơ của cô làm những bực tức và buồn phiền của hắn như biến mất. Trương Kỳ bước gần tới phía giường ngủ liền nghe được tiếng thở phập phồng của cô chiếc chăn cũng che kín hoàn toàn không còn khe hở nữa. Hắn từ từ nhấc chiếc trăn lên nhưng bị cô kéo lại cứ vài lần lặp đi lặp lạ.

"Tiểu Thần cậu sao vậy?" hắn cúi xuống ôm cả bọc chăn và cô dậy thì chỉ nghe được tiếng nói rất nhỏ của cô.

"

Cút ra đừng chạm... hức hức" giọng cô đứt quãng nhưng hắn cũng có thể hiểu được ý của cô là bảo hắn không được chạm vào cô và cút ra ngoài. Thấy vậy hắn liền dùng lực kéo chiếc chăn xuống thì chỉ thấy có một con mèo nào đó vì khóc lóc mà sưng hết cả mắt. Gương mặt hồng hào thở dốc vì mất sức ánh mắt đầy ai oán nhưng lại đáng thương như một con cún con vậy.

Hắn nhẹ nhàng lau đi nước mắt còn đọng lại trên má cô nhẹ nhàng dỗ dành:

"Vì sao không muốn ăn với bôi thuốc chứ. Thật không ngoan nha. Đói không để tôi đi lấy sữa cho" vừa nói hắn vừa dùng bàn tay xoa xoa cái bụng xẹp lép của cô. Nhưng chưa đợi cô nói gì mà đã ẵm cô đi xuống phòng bếp rồi đặt thân thể của cô lên chiếc bàn. Hắn lấy trong tủ một hộp sữa dâu đổ ra ly cho cô nhưng lại bị Thần Hi gạt đi.

"Thật sự không uống" hắn híp mắt đe dọa làm cô vừa nín khóc lại òa lên.

"Đã bảo...không uống mà.ôôô" xưa nay cô chỉ ưa mềm không ưa cứng vì vậy mỗi lần có người gắt lên cô lại chỉ biết khóc nạt lại họ mỗi lần vậy người thắng cuộc lúc nào cũng là cô hết. Trương Kỳ nghe vậy nhức đầu cũng muốn nổi giận nhưng cố kiềm chế lại dỗ dành cô. Sau một hồi vật lộn cuối cùng Thần Hi cũng chịu uống sữa.

Trở về phòng đặt cô lên giường rồi nằm xuống bên cạnh cô làm Thần Hi ngơ ngác nhìn hắn.

"Từ giờ tôi sẽ ngủ cùng cậu." thấy cô ngạc nhiên hắn liền giải thích cho cô.

"Vì sao?"

"Vì chúng ta là vợ chồng" lòng hắn bỗng cảm thấy ấm áp hạnh phúc lạ thường mộtcả giác trước nay chưa từng có. Hắn ôm cô vào lòng thỏa mãn chúc cô ngủ ngon.

Đêm hôm nay bỗng không lạnh như trước đây mà rất ấm khi được ôm cô ngủ. Đây có phải hương vị ngọt ngào của tình yêu không...

_________________

Tác giả: vì lí do mất nick face lên giờ mới đăng được.