Chương 3: Hoàn toàn trần trụi trong khi làm việc

Chương 3: Hoàn toàn trần trụi trong khi làm việc.

Sau khi ăn trưa xong, sếp tổng đưa cô thư ký nhỏ về lại công ty. Cô hiển nhiên đã quên mất quy định ăn mặc mà sếp đưa ra, lập tức đi thẳng đến bàn làm việc của mình ngồi xuống.

Sếp tổng cũng không đi vào văn phòng của mình, chỉ đứng ở cửa chăm chăm nhìn cô.

“Sếp, anh có gì dặn dò sao?”

“Thời gian cơm trưa đã hết, em không lẽ không cởi đồ lót ra sao?”

Mặt cô ‘bùm’ một tiếng đỏ bừng lên, lúc đi ăn cơm cô đã ném sở thích quái dị của sếp đi đâu mất rồi.

Cô rũ đầu đi theo anh vào bình phong trong văn phòng của anh, vừa mới đi vào, sếp đã kéo khóa quần, chuẩn bị cởϊ qυầи tây và qυầи ɭóŧ ra.

Cô sợ hãi hét lên che hai mắt mình lại, khi đó cô cảm nhận được khóa váy của mình lại được kéo ra lần nữa, cô hốt hoảng buông hai tay xuống.

Vì thế chỉ cần liếc mắt cô có thể lập tức nhìn thấy người anh em của sếp tổng trẻ tuổi của mình, anh lúc này đã đứng đối mặt cùng cô, vòng tay qua eo giúp cô cởi váy.

Cái ôm như có như không, không khí mờ ám cùng hơi thở đầy nam tính lập tức làm đầu óc cô quay cuồng, trong mơ hồ đã bị tổng tài cởi hết chỉ còn mỗi qυầи ɭóŧ.

Cho đến bây giờ, chuyện đã không có cách nào chống cự, cô đành cam chịu chống tay lên vai anh, nâng cái chân mang giày cao gót của mình lên, phối hợp với anh, để anh cởϊ qυầи lót của cô ra.

Mà khi cô xoay người nhặt váy mình lên, sếp tổng đã ngăn tay cô lại.

“Cơ thể em thật đẹp, không nên để quần áo che lấp. Thời gian làm việc còn lại hôm nay, tôi hi vọng em có thể giữ nguyên như bây giờ, ở trong phòng tôi mà làm việc.” Sếp tổng nhẹ nhàng bâng quơ nhìn vào mắt cô nói.

“Cứ để như thế này? Anh nói là, toàn bộ, hoàn toàn trần trụi thế này sao?” Hai gò má cô đỏ bừng bừng, lắp bắp hỏi lại anh.

“Đúng vậy.”

Sếp tổng cởϊ qυầи lót của mình ra, đặt trên bàn sau đó mặc quần tây vào.

“Em có thể ngồi ở sô pha, khi tôi cần gì thì cứ lấy đến là được.”

Sếp tổng phân phó xong lập tức ra ngoài bàn làm việc của mình, còn cô gái nhỏ cứ nơm nớp lo sợ, xấu hổ đi đến sô pha đối diện bàn làm việc của anh…

Cô bắt chéo hai chân lại, dùng tay ôm lấy ngực mình, cố hết sức che đậy những chỗ quan trọng lại.

Sếp tổng thỉnh thoảng ngẩng đầu lên khỏi máy tính, mỉm cười nhìn cô gái đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ phía trước, mỗi lần cô chạm phải ánh mắt của anh, khuôn mặt cô sẽ đỏ thêm một chút.

“Giúp tôi lấy tài liệu số HL1720 đến đây.”

Cô mang giày cao gót cẩn thận nhón chân lấy tài liệu ở tầng thứ nhất của tủ hồ sơ xuống, cô như trút được gánh nặng mà thở phào một hơi.

Chỉ là cô thả lỏng quá sớm, lúc cầm tài liệu đưa đến bàn làm việc cho sếp tổng, không biết vì sao lại vấp thảm lót sàn một cái, lập tức cô ngã sấp trên bàn của anh.

Hai quả đào no tròn trần trụi của cô vừa vặn ép lên trên bàn, trên tay còn đang cầm xấp tài liệu.

“Xin lỗi!” Cô nói xong lập tức bò dậy khỏi bàn, cũng không dám xoa xoa bầu ngực đau nhức của mình.

Nhưng giày cao gót của cô còn vướng trên thảm sàn, cô cũng không có cách đứng vững đã muốn ngã nhào về phía trước, cô theo bản năng vươn tay ra muốn tìm điểm tựa, lúc này sếp tổng cũng đứng dậy đi đến nắm lấy đôi tay của cô.

Có lẽ là do sếp tổng quá cao nên lực bắt lấy tay cô cũng quá mạnh, ấy thế mà anh lại trực tiếp đè cô nằm trên bàn làm việc của mình.

Hai đầu gối của cô còn quỳ trên bàn làm việc, cô vừa xin lỗi vừa buông tay sếp tổng ra.

Cô xê dịch từng chút một từ bàn làm việc đi xuống, nhưng giày cao gót của cô lại bất ngờ rơi ra, khiến cô chân vừa chấm đất lại mất đi thăng bằng.

Cô không có cách nào khống chế được mà nghiêng người về phía trước, trực tiếp đẩy sếp tổng đang đứng đó ngồi trở lại ghế da, thân thể thiếu nữ trần trụi lập tức ngồi trên đùi to rắn chắc của anh.