Chương 2: Thì ra em vẫn còn là xử nữ

Chương 2: Thì ra em vẫn còn là xử nữ.

“Tổng giám đốc.” Cô thư ký nhỏ sợ hãi kêu lên.

Cô cảm thấy lưng mình đã lộ ra ngoài không khí mát lạnh, cô lập tức dùng tay ôm ngực ý muốn giữ lại không cho váy áo rơi xuống.

“Làn da của em trắng nõn lại còn mịn màng.”

Sếp tổng vừa nói vừa dùng ngón trỏ mơn trớn dọc theo cột sống lưng của cô xuống dưới, vừa kéo khóa váy xuống hết mới dừng lại.

Cô không khỏi run rẩy vì bị một người đàn ông xa lạ đột nhiên chạm vào.

“Để tôi giúp em mặc vào, như vậy sẽ tiết kiệm được thời gian, chúng ta cũng có thể đi ăn cơm sớm hơn một chút.”

Đôi tay của sếp tổng vòng đến trước ngực cô, lấy hay cánh tay đang che ngực của cô ra. Từ phía sau lưng nhìn đến giống như một người con trai đang ôm ấp cô gái nhỏ.

Váy của cô lẳng lặng rơi tuột xuống đất.

Nghĩ đến chuyện người đàn ông này chỉ có thể nhìn được tấm lưng lõα ɭồ của mình ở phía sau, cô cũng không còn xấu hổ từ chối.

Sếp tổng cầm lấy qυầи ɭóŧ ren màu trắng của cô, ngồi xổm xuống dưới căng viền qυầи ɭóŧ ra đặt ở hai chân cô, đôi mắt cũng rất lịch sự chỉ nhìn dưới đất.

Cô nâng một chân lên chuẩn bị luồn vào qυầи ɭóŧ, nhưng ko ngờ là chân mang giày cao gót nên chân còn lại mất đi thăng bằng. Vì để không bị té ngã, cô theo bản năng xoay người chụp tay lên bả vai của người đàn ông phía sau.

Đợi đến khi cô nhận ra được bản thân mình hoàn toàn trần trụi trước mặt anh, cô đã sợ tới mức cơ thể cứng đờ.

Huyệt nhỏ của cô đối diện với mặt anh, hai quả đào no tròn trắng nõn cùng mềm mại lơ lửng trên đầu anh.

Cả người cô đông cứng vì xấu hổ, hận không thể lập tức tàng hình biến mất.

“Trên dưới cơ thể em, không có chỗ nào là không đẹp ngay cả nhũ hoa mũm mĩm cũng rất xinh đẹp!”

Sếp tổng cười cười khen ngợi, sau đó dùng ngón trỏ búng nhẹ vào mắt cá chân cô, nhắc nhở cô nhấc chân lên mặc qυầи ɭóŧ vào.

Toàn bộ quá trình cô gái nhỏ đều xấu hổ cúi đầu, cố gắng né tránh ánh mắt của anh, một câu cũng không dám nói ra.

Sếp tổng cũng không có trêu đùa cô nữa, tự mình cấm lấy áσ ɭóŧ ren trắng, đưa cho cô gái đang đỏ mặt.

Cô xoay người sang chỗ khác mặc áo ngực vào cũng kéo váy lên, người đàn ông phía sau chủ động giúp cô kéo khóa.

Sau đó sếp tổng đưa cô đến nhà hàng gần công ty ăn cơm, cô rất ngạc nhiên tổng tài thế mà lại rất tự nhiên đi ăn cơm cùng một nhân viên quèn như cô.

Trong lúc ăn cơm, sếp tổng rất nhã nhặn hỏi han thành tích tốt nghiệp, cuộc sống đại học cùng sở thích của cô. Người đàn ông trưởng thành lại nói chuyện khéo léo như vậy, làm cho cô dần dần thả lỏng bản thân.

“Em đã có bạn trai chưa?”

“A…Không có.” Cô ngượng ngùng nói.

“Thật sao? Một người cũng không?”

“Dạ.” Cô gật đầu.

“Sao lại thế chứ? Em xinh đẹp đáng yêu như vậy!”

“Cảm ơn!” Đối với lời khen ngợi của sếp tổng, cô rất vui cùng thẹn thùng đỏ mặt.

“Vậy điều này chứng tỏ em vẫn còn là xử nữ?”

Cô gái nhỏ rũ mắt gật đầu.

“Trời ạ! Cô bé xinh đẹp như em mà vẫn còn là xử nữ!”

“Lúc tôi đi học, tôi chỉ biết đọc sách, không biết làm đẹp cho bản thân, nhìn qua rất quê mùa lại tầm thường. Bởi vì cũng sắp đi làm, cho nên tôi mới bắt đầu thay đổi bản thân, học cách trang điểm và phối quần áo.”

Cô chỉ muốn sếp tổng kết thúc chuyện này ở đây, cho nên chủ động giải thích.

“Nhưng tôi vẫn còn không tin. Có điều không liên quan gì, rất nhanh tôi sẽ có cách nghiệm chứng.”

“Anh có ý gì thế?”

“Không có gì, ăn cơm đi.” Ánh mắt của sếp tổng vô cùng gian xảo, lộ ra tươi cười không rõ ý.