Chương 2

4.

Anh ta mỉm cười, nói: “Du Du, lát nữa chúng ta cùng ăn trưa nhé?”

“Chắc không được rồi, trưa nay em có hẹn với người khác.“

Anh gật nhẹ đầu rồi bình tĩnh nói: “Ừ, vậy tối nay anh tới đón em tan học rồi cùng về nhé.”

[Người khác? Là ai? Nam hay nữ? Muốn đi đâu? Muốn làm gì?]

Ánh nắng rọi xuống khuôn mặt Kỳ Chước, làn da trắng, lông màu cao sắc bén, môi mỏng hơi mím lại. Một anh chàng đẹp trai như vậy, sao trong đầu toàn chứa những lời bẩn thỉu vậy chứ.

Tôi cắt ngang dòng suy nghĩ của anh ta.

“Anh Chước, có muốn cùng đi không?”

Anh ta hơi sửng sốt: “Được.”

Lúc bước ra cửa chuẩn bị đi ăn, anh ta rất tự nhiên nắm lấy cổ tay tôi, có thể cảm nhận được tay anh ta hơi run.

Anh ta đây là đang tuyên bố chủ quyền dắt tôi đi xuyên qua đám đông.

Sự phấn khích dưới đáy mắt cũng không cách nào che đậy được.

[Wow, cổ tay nhỏ thật, cảm giác chỉ cần hơi dùng sức sẽ lập tức gãy luôn. Nhỏ như vậy không biết lúc trói lại sẽ thế nào nhỉ?]

[Phải dùng màu đen mới được.]

Tôi: ???

Anh đừng có mà chơi kiểu dị như thế!

5

Khi chúng tôi cùng Kỳ Chước đi bộ đến cổng trường, lại thấy Tô Thiển đứng phía bên kia đường nhiệt tình vẫy tay chào, Chu Quyết đứng bên cạnh đực mặt ra.

Sắc mặt Kỳ Chước tối sầm lại.

[Haha, dám nói dối mình, khi trở về mình phải trừng phạt em ấy thật nặng mới được.]

Để ngăn Kỳ Chước làm chuyện xấu, tôi đã nhanh như cắt chộp lấy tay anh ta.

Lục tung ống tay áo của anh ta lên: "Đi thôi anh Chước."

Phải dịu dàng với chó điên không vâng lời.

Bốn người mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau chằm chằm, Tô Thiển lên tiếng giải thích với tôi rằng cô ấy Chu Quyết đang đi lang thang một mình nên rủ hắn đi chung.

Ánh mắt của Tô Thiển lướt qua tôi và Kỳ Chước, tỏ ra ghen tị, bắt đầu tám nhảm:

"Nói đi, cậu cùng hotboy trường chúng ta quen nhau từ khi nào."

Tôi đảo mắt nhìn cô ấy, ngoài mặt tỏ ra im lặng, nhưng trong lòng điên cuồng chối bỏ quan hệ.

Kỳ Chước nhìn tôi, nắm chặt tay.

Nhìn vào đôi mắt của Tô Thiển, anh ấy càng thêm cảm kích.

[Người này có vẻ không tệ, mắt nhìn rất tốt.]

Tôi giật giật khóe miệng.

Chu Quyết bất ngờ xen vào.

m cuối còn cố tình kéo dài, nghe qua rất gợi đòn: “Ồ, mối tình đầu đây sao?”

Tô Thiển và tôi liếc nhau, bọn tôi đều nghe ra sự chế nhạo của hắn. Đúng lúc này, tiếng lòng của Kỳ Chước lại truyền đến.

Trước khi có thể trả lời Chu Quyết, hắn chen tới tách tôi và Kỳ Chước ra.

Quàng tay qua vai Kỳ Chước, mỉm cười: “Đi thôi, đều là chỗ bạn bè cả mà.”

Hình ảnh trùm trường vui vẻ hòa thuận với hotboy học giỏi của trường đúng là khiến người ta không khỏi xuýt xoa.

[Chậc, không sớm thì muộn, mình sẽ khiến tên này siêu thoát.]

6

Trong lúc ăn trưa, Kỳ Chước sinh ra vô số suy nghĩ xấu xa.

Nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người, Chu Quyết đã bị anh ấy gϊếŧ 10086 lần.

Kỳ Chước nghiêm túc ghi chép lại sở thích của tôi.

[Cô ấy không thích ăn rau mùi, sau này phải nhổ sạch tất cả các loại rau mùi trên thế giới.]

Đôi tay đang chọn rau mùi của tôi khẽ run run.

Rau mùi! Ca này chị chịu!

[Cô ấy thích ăn thịt, sao nhìn vẫn gầy như vậy nhỉ, chỗ nên có thịt thì cũng không có.]

Tôi đột nhiên ngẩng đầu lên, bắt gặp phải ánh mắt nghiêm túc của Kỳ Chước, anh ta cười gắp một miếng thịt vào trong chén của tôi.

“Du Du, ăn nhiều một chút, hơi gầy rồi đó.”

Tôi cúi đầu nhìn chân mình.

Cảm ơn nha, tim hơi đau nhiều chút.

Chu Quyết ở bên cạnh khinh thường cười nhạo: “Cô ấy cũng không gầy lắm đâu, tôi từng ôm qua rồi.”

Đôi mắt đen của Kỳ Chước trầm xuống.

[Ồn ào quá đi, muốn cắt lưỡi hắn.]

[Hắn cũng xứng ôm Du Du ư, phải ném hắn xuống biển cho cá mập ăn mới được.]

Tôi sợ đến mức run lên một cái, véo vào đùi Kỳ Chước.

Giải thích với anh ta: “Đó là chuyện khi còn rất nhỏ rồi.”

Phải biết rằng, ở trong sách anh ta được miêu tả là một tên điên đó.

Cho dù có luật pháp đầy đủ đi chăng nữa.

Thì loại chuyện này anh ta cũng đã làm nhiều lần rồi.

Kỳ Chước có hơi mờ mịt.

[Du Du sờ mình sao!!!!]

Nói xong lại đem chân dài di chuyển về phía tôi.

[Cho cô ấy sờ thêm một chút nữa. ]

[Mau sờ tiếp đi nào!!!]

Tôi nhếch miệng, hung hăng vỗ đùi anh ta một cái.

Kỳ Chước liền hít một ngụm khí lạnh.

Chu Quyết cà lơ phất phơ khinh bỉ nói: “Cậu động kinh đấy à?”

Kỳ Chước cười châm biếm: “Cậu thì hiểu cái éo.”

[Đây chính là tình yêu đó.]

???