Chương 3

Biện Tịch Nguyệt cảm thấy cực kỳ chán ghét ngày khai giảng, đặc biệt là học kỳ này cô bắt đầu bước vào lớp 12.Nhưng cô ấy rất vui vẻ vì trong kì thi phân lớp vừa rồi cô lại được học chung lớp với Ngôn Nghiên một lần nữa. Cô không hề có ý định chen chân vào top 30, chỉ là cô thích cùng Ngôn Nghiên ngây ngốc chung một lớp.

Lúc Biện Tịch Nguyệt học tiểu học, cô ấy cực kỳ ham chơi, sau lại dựa vào trong nhà có mời gia sư mới thật vất vả chen vào trường cấp hai top đầu. Ba mẹ Biện cũng chỉ mong con gái lớn lên vô ưu vô lo, cho cô môi trường tốt nhất để học tập, cho nên cũng không hề gây áp lực cho cô.

Vào ngày đầu tiên đi học, Biện Tịch Nguyệt đυ.ng phải Ngôn Nghiên. Mới đầu, cô còn tưởng rằng đây là trang bị ma thuật cấp SSS, Ngôn Nghiên chính là nhân vật chính có bề ngoài xinh đẹp nhưng lạnh lùng, với điểm kỹ năng siêu cấp có thể đánh bại hoàn toàn Toán Văn Anh.

Ngôn Nghiên lúc ấy ngồi ở phía trước cô, thường ngày cô có kiến thức gì không hiểu sẽ đi hỏi Ngôn Nghiên, thường xuyên qua lại, hai người liền quen thuộc. Tịch Nguyệt lại là cái máy hát, vừa đến hoàn cảnh mới, không thể trò chuyện cùng ai cô liền bị nghẹn đến hỏng, vì thế sau mỗi lần tan học, mặc kệ có vấn đề hay không, cô đều có thể cùng Ngôn Nghiên lảm nhảm mọi chuyện trên trời dưới đất.

“Quấy rầy” nhau cả ngày lẫn đêm, cô cùng Ngôn Nghiên nhanh chóng trở thành bạn bè tốt.

Biện Tịch Nguyệt biết được học kỳ sau của lớp 8 lại phân lớp một lần nữa, mà thời gian cũng không còn nhiều. Vì muốn cùng Ngôn Nghiên tiếp tục ngốc chung một lớp, cô cắn răng chịu đựng, quấn lấy cha mẹ đăng ký đồng thời bốn lớp học bổ túc, chính là thời điểm gần đến kỳ thi cuối kỳ.

Sau đó, nó liền trở thành thói quen.

Vì thế, Biện Tịch Nguyệt liền nghênh đón cuộc sống cấp 3 địa ngục, bởi vì…… Vào mỗi học kỳ, lớp 1 vẫn chỉ lấy 30 bạn có thành tích cao nhất, học sinh nào không đạt sẽ bị chuyển sang các lớp khác. Cô nghĩ, nếu không phải cô tự mình nỗ lực hơn nữa mỗi lần trước kì thi đều có Ngôn Nghiên khoanh vùng trọng điểm cho cô, phân tích lỗi sai, thì cô đã sớm cùng Ngôn Nghiên bị chia tách ở 2 lớp khác nhau rồi.

Nghĩ đến đây, cô nhịn không được bổ nhào vào người Ngôn Nghiên, thổ lộ nói: “Nghiên Nghiên! Tớ yêu cậu quá đi!”

“…… Không, tớ không phải. Tớ không muốn cùng cậu yêu đương đồng giới.” Ngôn Nghiên tách cô ra khỏi người, nghiêm trang mà nói.

“Cái gì? Cậu chê tớ, chẳng lẽ muốn cùng những người xấu xa đê tiện bên ngoài yêu đương!?” Biện Tịch Nguyệt giả vờ tức giận.

Không khí xung quanh bỗng im lặng hai ba giây, rồi hai cô gái cùng nhau cười lớn.

“Này, tớ nói với cậu, lúc mới vào trường, không phải trường học sẽ dán ảnh chụp với lại thông tin của cá nhân nổi bật trên bảng tin sao. Hôm đó tớ đi ngang qua, thấy có hai nữ sinh trung học đứng ngắm say mê ảnh chụp của Sở Dịch. Nghiên Nghiên, nhìn tớ, tớ diễn lại cho cậu xem.”

Ngôn Nghiên định nhắc nhở bạn tốt rằng Sở Dịch đang đứng phía sau cô ấy, nhưng do dự một chút vẫn là không lên tiếng, chỉ lẳng lặng mà nhìn Biện Tịch Nguyệt nhéo cổ họng mình bắt chước giọng của hai nữ sinh hôm đó, “Học trưởng Sở Dịch đẹp trai quá đi! Nam thần vừa học tập giỏi mà chơi bóng cũng rất lợi hại, lại còn biết đánh đàn dương cầm.”

“Đúng vậy. Học trưởng Sở Dịch rất tuấn tú. Nam thần vừa học tập giỏi mà chơi bóng cũng rất lợi hại, lại còn biết đánh đàn dương cầm.” Ngôn Nghiên nghẹn cười, đem lời Biện Tịch Nguyệt vừa nói lặp lại một lần, chẳng qua là cô dùng giọng điệu dịu dàng mềm mại để nói.

Nam sinh vẫn luôn đứng phía sau Biện Tịch Nguyệt giả làm không khí, hắn đặt nắm tay trái ở trên môi, khẽ ho nhẹ. Hắn hài hước nhìn Ngôn Nghiên, cảm giác không khí có chút khô nóng, trong đầu hắn thế mà lại đang không ngừng hồi tưởng lại câu mà Ngôn Nghiên vừa nói.

“A!!! Nghiên Nghiên, cậu chính là người xấu! Vậy mà không nhắc nhở tớ!” Biện Tịch Nguyệt quay đầu lại nhìn thoáng qua, mới kịp phản ứng, sau đó liền trả thù bằng cách cù lét Ngôn Nghiên.

Ngôn Nghiên đặc biệt sợ ngứa, cô vội vàng nhận sai: “Tớ sai rồi, tớ nhận sai còn không được sao.”

“Ngôn Nghiên.” Sở Dịch kịp thời mở miệng khiến Biện Tịch Nguyệt thu bàn tay cô ấy về, hắn nói với Ngôn Nghiên: “Về tiết mục vào ngày kỉ niệm thành lập trường, giáo viên trước đó có nói chúng ta nên diễn hợp tấu đàn violon cùng đàn dương cầm, hiện tại có một ít thay đổi, yêu cầu chúng ta cùng nhau phối hợp trong ban hợp xướng.”

“Được, không thành vấn đề.” Ngôn Nghiên cong cong hai mắt, gương mặt cô mới vừa đùa giỡn nên có chút ửng hồng.

“Chúng ta bàn lại một chút về vấn đề tập luyện sau nha. Tớ…… Tớ hẹn bạn chơi bóng, tớ đi trước.” Nói xong, Sở Dịch xoay người ôm bóng rổ nhanh chóng rời đi, bóng dáng giống như chạy trối chết.

Biện Tịch Nguyệt nhỏ giọng lặng lẽ nhiều chuyện nói, “Nghiên Nghiên, tớ cảm thấy Sở Dịch có ý với cậu.”

Ngôn Nghiên đang uống nước, nghe cô nói lời này xong thiếu chút nữa bị sặc nước.

“……”

“Thật đấy, cậu đừng có mà không tin tớ. Tớ phân tích cho cậu một chút.” Nói, rồi cô dùng ngón tay đếm những điểm kỳ lạ, “Ngày thường Sở Dịch rất có duyên với các bạn nữ sinh, nhưng cậu có thấy hắn cùng nữ sinh nào truyền tai tiếng, hoặc là đi bên cạnh nhau không, không hề có. Người khác tìm hắn nhờ hắn hỗ trợ giảng đề, hắn tuy rằng rất có kiên nhẫn, nhưng mà hắn chưa từng chủ động quan tâm đặc biệt đến bạn nữ sinh nào cả. Cậu còn nhớ rõ lúc tớ giúp giáo viên sửa bài thi hồi lớp 11, lần đó cậu ở phòng học chờ tớ. Bên ngoài trời mưa to, Sở Dịch cho rằng cậu không mang dù, muốn đem dù của hắn cho cậu mượn. Nhưng là, lúc ấy trong lớp rõ ràng còn có nhiều nữ sinh khác không mang dù……”

“Dừng lại.” Ngôn Nghiên đánh gãy lời cô ấy, từ trong ngăn kéo cô rút ra một xấp bài thi, đặt lên bàn, “Cậu có thời gian rảnh rỗi nghĩ ra được việc này, còn không bằng làm hết bài thi toán ngày hôm nay đi.”

“Ah…… Nghiên Nghiên, xem như cậu lợi hại.” Biện Tịch Nguyệt khóc không ra nước mắt mà nhìn xấp bài thi trước mặt, cắn nắp bút, oán hận nói.