Chương 2

Thân là bạn tốt nhiều năm của Ngôn Nghiên, vào thời gian hai năm đầu cấp 2, Biện Tịch Nguyệt có rất ít cơ hội về nhà cùng cô sau khi tan học.Mỗi khi Biện Tịch Nguyệt muốn đi về cùng cô, Ngôn Nghiên luôn là xin lỗi mà cười cười, sau đó nói: “Xin lỗi, Tiểu Nguyệt, không cần chờ tớ. Hôm nay nhà tớ có người đến đón tớ về nhà.”

Người mà Ngôn Nghiên nhắc đến chính là anh trai của cô, lớn hơn cô 4 tuổi —— Ngôn Tích An.

Biện Tịch Nguyệt vẫn luôn cảm thấy anh trai của Ngôn Nghiên lúc nào cũng quản cô ấy rất chặt.

Cô mới đầu cho rằng Ngôn Tích An chỉ là muội khống.

Còn nhớ rõ lúc Ngôn Nghiên học lớp 8, Ngôn Tích An ở cách vách đang học lớp 12.

Chị của Biện Tịch Nguyệt cũng ở đang học ở trường cấp 3 bên cạnh, trùng hợp cùng Ngôn Tích An học chung một lớp. Chị ấy nói Ngôn Tích An chưa bao giờ đến trường sớm hơn 7 giờ rưỡi để tham gia tiết tự học trong toàn bộ ba năm cấp 3, nghe nói là do nhà cách trường học rất xa.

Nhưng mà Biện Tịch Nguyệt biết này chắc là do Ngôn Tích An bận đưa em gái đến trường vào tiết tự học buổi sáng nên kiếm cớ qua loa lấy lệ với giáo viên chủ nhiệm. Theo như cô biết thì Ngôn Nghiên đang ở biệt thự trong khu phố xa hoa giàu có cách trường tầm 20 phút đi bộ —— văn đình nhã uyển.

Mỗi buổi sáng vào lúc 7 giờ rưỡi Ngôn Tích An đều lái xe đạp chở em gái đến trường.

Hắn ta vốn định bỏ lớp học bổ túc sau giờ học vào mỗi buổi chiều để cùng về nhà với em gái, nhưng mà em gái nói nếu thành tích học tập của hắn ta bị ảnh hưởng sẽ không đi học cùng với hắn ta nữa. Hai anh em giằng co một hồi, vẫn là Ngôn Tích An nhường một bước nói chờ tham gia lớp học bổ túc xong lại đến đón Ngôn Nghiên về nhà, vì thế mỗi ngày tan học, Ngôn Nghiên đều phải ở lại phòng học chờ anh trai.

Biện Tịch Nguyệt nhớ rõ có một lần trong lớp có mấy bạn học định cuối tuần cùng nhau đến trung tâm thư viện mua sách luyện tập, cô thuận tiện rủ Ngôn Nghiên đi chung, ai biết ngày đó Ngôn Tích An cũng theo tới.

Chiều hôm đó, sau khi mọi người mua sách xong, cô cùng hai anh em Ngôn Nghiên đến tiệm cà phê gần đó dùng điểm tâm. Cô vừa mới đi toilet, lúc quay trở về, liền từ xa xa nhìn thấy Ngôn Tích An dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi miếng bơ bị dính trên khóe miệng Ngôn Nghiên, sau đó hắn đem ngón tay kia bỏ vào trong miệng mình.

Như có một luồng sấm sét giữa trời quang đánh vào đầu cô ấy, với giác quan thứ sáu, Tịch Nguyệt nhanh chóng xâu chuỗi lại hết tất cả manh mối liên quan mà cô thấy được, theo đó trong đầu cô dần dần hiện ra một suy nghĩ đáng sợ.

Đang lúc cô đang rối rắm có nên hay không cảnh báo với Ngôn Nghiên, Ngôn Nghiên liền nói cho cô một tin, Ngôn Tích An xuất ngoại.

Tâm trạng của Ngôn Nghiên bị trầm xuống trong một khoảng thời gian, bởi vì anh trai từng hứa với cô rằng cho dù có đi học đại học cũng sẽ không rời thành phố S, sẽ vẫn luôn bên cạnh chăm sóc cô.

Biện Tịch Nguyệt biết Ngôn Nghiên rất dựa dẫm vào anh trai của mình, tuy nhiên lúc đang an ủi Ngôn Nghiên cô cũng đồng thời thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô chỉ hi vọng trong khoảng thời gian xa cách này thì Ngôn Tích An sẽ quay trở lại là một anh trai bình thường.

*

“Nghiên Nghiên, hôm nay về nhà bằng tàu điện ngầm hay đi xe buýt?” Đi ra cổng trường, Biện Tịch Nguyệt hỏi bạn thân của mình.

“Ờ……” Ngôn Nghiên tự hỏi trong chốc lát, sau đó nói: “Tàu điện ngầm đi, tuy rằng có hơi đông đúc. Nhưng mà giao xe buýt quá xóc nảy.”

Đột nhiên, một chiếc xe dừng lại bên đường, hai người nghiêng đầu nhìn qua, lúc này tấm kính từ từ hạ xuống, người bên trong ló đầu ra, kêu lên, “Nghiên Nghiên.”

Đó là một người nam nhân đẹp trai, trên khuôn mặt có vài nét tương tự với Ngôn Nghiên. Hắn rất giống với Ngôn Nghiên, môi mỏng có màu sắc nhạt nhẽo, còn có một đôi mắt đào hoa. Chẳng qua mắt hắn ta hẹp dài, bởi vì khóe mắt có độ cong mà nhìn càng thêm sắc bén. Không giống với Ngôn Nghiên, mắt cô như có màn sương che phủ, hai mắt linh động, đôi mắt của hắn thâm thúy mà trầm tĩnh hơn.

Ngôn Nghiên theo bản năng mà dừng bước, quay đầu lại, có chút kinh ngạc cùng vui sướиɠ, “Anh! Anh về rồi?”

Nam nhân nhìn cô, khóe mắt hiện lên tia ấm áp, nói: “Vừa trở về. Anh tới đón em về nhà.”

Ngôn Nghiên gật gật đầu, lại chậm chạp không có động tác.

“Làm sao vậy?”

“Có thể tiện đường đưa Tiểu Nguyệt về nhà hay không?” Nói rồi cô chỉ chỉ Biện Tịch Nguyệt bên cạnh vẫn đang trong trạng thái khϊếp sợ.

Ngôn Tích An nhàn nhạt mà đưa mắt nhìn Biện Tịch Nguyệt một cái, tầm mắt đối diện với đôi mắt ngập nước màu trà của Ngôn Nghiên, trong lòng mềm nhũn, nói: “Lên xe đi.”

Ngôn Nghiên lôi kéo Biện Tịch Nguyệt cùng nhau ngồi vào ghế sau, vào lúc hai người vừa lên xe vừa nói chuyện vui vẻ, giọng nói của Ngôn Tích An truyền tới, “Nghiên Nghiên, thắt chặt dây an toàn.”

Biện Tịch Nguyệt lè lưỡi, ở bên tai Ngôn Nghiên nói nhỏ, “ Anh cậu sao vẫn quản nhiều như trước đây vậy.”

Ngôn Nghiên nghe xong, chớp chớp mắt, nói: “Anh, anh quan tâm nhiều rồi.”

Cô nàng này thật là!!! Biện Tịch Nguyệt liền chọc chọc vào cánh tay Ngôn Nghiên, trừng mắt liếc cô một cái.

“Đúng vậy.” Nam nhân đang lái xe phía trước ngẩng đầu nhìn thoáng qua kính chiếu hậu thấy thiếu nữ nghe lời mà thắt chặt dây an toàn, khóe miệng nâng lên như có như không khẽ cười.