Chương 4

Ngôn Tích An về đến nhà, hắn ta đem áo vest móc trên giá treo đồ, dựa vào sô pha, xem tin tức kinh tế tài chính ngày hôm nay.Sau đó, hắn ta liếc mắt, nhìn thấy cô em gái mình với đầu tóc rối tung ướt dầm dề đang bưng một ly sữa bò nóng đi qua đi lại trước mặt.

Ngôn Tích An giơ tay nới lỏng cà vạt, tháo nó ra và ném ở một bên. Hắn đứng dậy, cởi bỏ đồng hồ đeo tay, đặt trên bàn trà, sau đó nhấc chân đi theo em gái lên lầu.

Khi Ngôn Nghiên xoay người muốn đóng cửa phòng mới phát hiện Ngôn Tích An cũng vào được.

“Anh?” Cô nghiêng nghiêng đầu, nghi hoặc mà nhìn hắn.

“Lại đây, anh giúp em sấy tóc.” Hắn bước qua người cô, cầm lấy máy sấy tóc trên bàn trang điểm, cắm điện, vẫy vẫy tay với Ngôn Nghiên.

Ngôn Nghiên ngoan ngoãn mà ngồi ở trước bàn trang điểm, tùy ý để Ngôn Tích An đùa nghịch tóc cô.

Ngôn Tích An nhớ tới trước đây khi hắn chưa đi du học, cũng thường xuyên giúp Ngôn Nghiên sấy tóc như vậy.

Ngay từ đầu là mẹ Ngôn giúp Ngôn Nghiên sấy tóc.

Tóc của Ngôn Nghiên luôn dễ bị rối, cho nên mẹ Ngôn luôn dùng lược chải tóc Ngôn Nghiên vài cái để gỡ rối trước, sau đó mới sấy khô. Sau lại không biết như thế nào liền biến thành Ngôn Tích An giúp Ngôn Nghiên sấy tóc, đại khái bởi vì buổi tối mẹ Ngôn muốn xem phim truyền hình, cho nên Ngôn Tích An liền tự nhiên mà tiếp nhận cái “Trọng trách” này.

Khi sấy tóc, Ngôn Nghiên vẫn giống như trước đây mà không nói lời nào, cô thích nhắm mắt lại hưởng thụ sự phục vụ của anh trai.

Ngôn Tích An bình tĩnh nhìn cô, cúi người đặt một nụ hôn lên xoáy tóc nằm trên đỉnh đầu. Hắn lại sờ sờ vào mái tóc của cô, nhẹ nhàng mà nâng niu, rồi sau đó mới đem máy sấy tắt đi.

“Mỗi lần đều gội đầu muộn như vậy.”

Ngôn Tích An nhìn thời gian, mới phát hiện đã 11 giờ tối.

“Không phải có anh giúp em sấy tóc như thế này sao.” Ngôn Nghiên ngửa đầu, nhìn Ngôn Tích An.

Ngôn Tích An ôn nhu mà nhìn chăm chú vào cô, kéo nàng, ôm vào trong lòng ngực, mang theo cô cùng nằm trên giường.

Hắn ấn cái trán của cô, nói: “Em có muốn ngủ cùng với anh trai không?”

“Em không phải là đứa trẻ!” Mặt Ngôn Nghiên đỏ lên, cô duỗi tay đẩy đẩy ngực Ngôn Tích An.

Hắn vùi đầu vào vai Ngôn Nghiên, đôi tay ôm cô ngày càng chặt, nói: “Đúng vậy, Nghiên Nghiên trưởng thành rồi…Cho anh ôm em thêm một chút.”

Thật lâu sau, Ngôn Tích An phát ra một tiếng thở thỏa mãn, hắn thấp giọng nỉ non bên tai cô nói, “Nghiên Nghiên…… Anh trai thật sự rất nhớ em.”

“Vậy lúc ấy anh vì cái gì mà đột nhiên muốn xuất ngoại.” Ngôn Nghiên vùi đầu trước ngực hắn, rầu rĩ nói.

Ánh mắt Ngôn Tích An trở nên ảm đạm, hắn vỗ vỗ cô để trấn an, không trực tiếp trả lời cô, chỉ là nói: “Anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa.”

Hắn thật cẩn thận mà buông cô ra, sau đó đứng lên.

Hắn bắt đầu phản ứng ——

“Xác định không muốn ngủ cùng anh sao?” Hắn nhìn xuống thiếu nữ đang nằm thẳng trên giường, đùa giỡn nói, che giấu ý tưởng xấu xa trong đầu mình.

“Tránh ra.” Ngôn Nghiên ném một cái gối đầu cho hắn, sau đó quay người đi, không để ý tới hắn.

“Anh đi thật đấy nhé?”

Thiếu nữ trên giường vẫn không để ý tới hắn.

Ngôn Tích An biết Ngôn Nghiên đây là muốn đi ngủ, hắn cầm chăn lông trên giường mở ra, đắp lên người cô, nói: “Ngủ ngon, anh…… Nghiên Nghiên.”

Ngôn Nghiên lúc này mới trở mình, bao bọc cả người bên trong chiếc chăn lông ấm áp, chỉ lộ ra cái đầu, trả lời, “Anh ngủ ngon.”

Hắn nhìn cô nhắm hai mắt lại, tầm mắt dừng ở trên môi cô.

Ngôn Tích An, khắc chế, đừng dọa đến cô.

Không thể bị phát hiện, không thể lại giống như bốn năm trước… Mất đi cô.

Cuối cùng hắn vẫn áp xuống được tâm tư đang ngo ngoe rục rịch, chỉ nhẹ nhàng mà hôn ở trên mí mắt cô.