Chương 1

Ở bảng xếp hạng thành tích thi cuối kỳ lớp 11, hắn lại nhìn thấy cái tên quen thuộc đó - Ngôn Nghiên. Cô bình tĩnh mà đứng ở trên đỉnh núi, thái độ nhàn nhã, phong thái độc lập.

Còn lại dưới chân cô là vô số người muốn leo lên trên, chồng chất cao như tháp La Hán.

Có người vất vả bò được tới dưới chân cô. Bọn họ khó khăn mà vươn tay, muốn đem cô kéo xuống đỉnh núi, mà cái tay kia chỉ ở không trung múa may hai cái, cuối cùng là đến vạt áo của cô đều chưa từng chạm vào liền bất lực mà rủ xuống.

Sở Dịch không thể không sinh ra cảm giác thất bại trong lòng.

Hắn từ nhỏ đến lớn đều là con nhà người ta trong miệng giáo viên và các phụ huynh khác —— thành tích xuất sắc, học sinh giỏi nhất khối; kiện tướng thể dục thể thao, là tiền vệ của đội bóng; am hiểu về âm sắc, đàn piano cấp 10, có thể nói là phát triển toàn diện đức trí thể mỹ.

Sở Dịch chính là lấy thành tích cao nhất thành phố bước vào lớp 1, lớp này chỉ 30 người có điểm cao nhất mới được nhập học.

Lễ khai giảng được tổ chức long trọng, lá quốc kỳ bay phấp phới trong gió thu, hắn đại diện cho toàn thể các bạn học sinh mới phát biểu trước toàn trường.

Sống trong ca ngợi cùng khích lệ nên việc Sở Dịch kiêu ngạo là không thể tránh khỏi. Hắn tự tin có thể bảo vệ vị trí đầu bảng của mình cho đến khi tốt nghiệp. Tuy nhiên, sự tự tin này chỉ kéo dài đến kỳ thi tháng đầu tiên.

Thành tích được dán trên bảng tin cả một ngày, cái tên Ngôn Nghiên được lan truyền khắp khối 10 một cách nhanh chóng, người đứng nhì là ai cũng chẳng ai thèm quan tâm đến.

Ngôn Nghiên.

Ngày đó, hắn ngồi ở bảng tin hồi lâu, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại cái tên này.

Hắn nghĩ tới việc người kia chưa từng tham gia quá trình huấn luyện trong kỳ học quân sự, cô vẫn luôn ngồi ở dưới gốc cây râm mát nghỉ ngơi, ngắm nhìn doanh trại của những người khác, xem mọi người đi đội ngũ, những bước nghiêm.

Hắn nhớ rõ lúc ấy trong khối mọi người đều trêu chọc cô là “ Em gái Lâm”.

Hắn đương nhiên biết rõ đạo lý “Nhân ngoại hữu nhân”, cho nên hắn tự tin nhưng đồng thời cũng thể hiện dáng vẻ khiêm tốn.

Với loại tính cách này, rõ ràng hắn là một người thông minh còn có khả năng biết tự kiềm chế bản thân, nên khi gặp đối thủ mạnh hắn có thể kịp thời tự điều chỉnh trạng thái và sau đó vượt qua đối phương.

Nhưng mà, điều này nhanh chóng trở thành ảo tưởng.

Khó có thể tin được, một cô gái thoạt nhìn có bề ngoài yếu đuối mong manh dễ vỡ, lại có thể cạnh tranh kịch liệt giữ vững vị trí số một trong 2 năm liên tiếp. Nếu nói cả khối toàn là học bá, như vậy Ngôn Nghiên chính là học bá của học bá. Bởi vì thành tích đầu bảng đầy vẻ vang vạn năm không đổi của cô, hầu hết tất cả mọi người trong ban đều sẽ không gọi thẳng tên cô, mà đều tôn trọng gọi cô một tiếng “Học bá”.

*

“Đi thôi, Sở Dịch, đi ăn cơm.” Bạn hắn đem trái bóng rổ truyền đến cho hắn.

“Đi.” Sở Dịch lau mồ hôi trên trán, tiếp nhận quả bóng, cùng mấy nam sinh trong đội bóng đi đến nhà ăn của trường.

Bỗng có một nữ sinh đi ngang qua.

Dáng người cô nhỏ nhắn mềm mại, màu da tái nhợt giống như bị bệnh. Dưới ánh nắng làn da tái nhợt ấy càng thêm nổi bật, cánh tay của cô hiện hết ra bên ngoài, mạch máu xanh tím như ẩn như hiện khiến chúng trông càng dữ tợn hơn. Một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua làm cho lọn tóc đang buông xuống ở hai bên dái tai bay lên, cô nhíu nhẹ đôi chân mày xinh đẹp rồi đưa tay vén lại tóc ra sau tai. Đôi môi thiếu nữ nhợt nhạt, mặt trời đang tỏa nắng rực rỡ, hai bên má vẫn tái nhợt không một chút máu.

“Sở Dịch? Sở Dịch!” Người bạn bên cạnh dùng nắm tay đấm mấy cái vào vai hắn, Hắn mới hồi phục tinh thần.

“Làm gì mà ngẩn người ra thế?” Người bạn kia hỏi.

Ở bên phía Sở Dịch, mấy nam sinh kia thổi tiếng huýt sáo, trêu đùa, “Còn không phải tình nhân trong mộng đi ngang qua, đem linh hồn nhỏ bé của cậu ấy đi mất à.”

Sở Dịch liếc nhìn bóng dáng thiếu nữ, mím môi phủ nhận nói, “Đừng nói bậy.”

“Thôi đi, ai nói bậy. Thích người ta còn không dám thừa nhận.” Dưới ánh mắt tò mò của tất cả mọi người, cậu nam sinh kia tiếp tục đưa tin nóng, “Lúc trước còn hỏi cậu ấy có thích nữ sinh nào không, cậu ấy liền nói không có. Kêu cậu ấy lấy nữ sinh trong khối làm ví dụ, nói một chút về hình mẫu lý tưởng, kết quả cậu ấy nói cậu ấy rất thích Ngôn Nghiên.”

“Tớ…… Bỏ đi.”

Một loạt biểu cảm “Cậu không cần nói chuyện, chúng tớ đều hiểu” xuất hiện, hhắn cũng không có cách nào giải thích.