Tình Yêu Bị Độc Chiếm

7.86/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Translator: Tuyết Phi Phi Thể loại: Thiên thần và ác ma, kì diệu hào đoạt Nam chính: Hàn Âm Diệc Nữ chính: Phùng Hiểu Linh Cô đủ ngu, đủ ngốc, đủ đồn độn, nhưng lại có một giọng hát khiến hắn bất chấp …
Xem Thêm

Chương 3
Trong phòng khách âm u, chỉ có màn ảnh chuyển động. Trên màn ảnh ấy chính là MV “du͙© vọиɠ màu đỏ”

Người nam nhân lười biếng ngồi dựa trên sofa, mắt không ngừng nhìn chằm chằm hình ảnh trên bức tường*, như đang trầm tư gì đó. (*: tivi bằng máy chiếu hoặc màn ảnh cực mỏng như tấm rèm xài chảo hay vệ tinh)

“cái MV này, cậu đã xem mấy lần rồi.” Sái Dã bước vào phòng khách, bật đèn lên.

Hàn Âm Diệc nhắm mắt lại, cả người dựa hẳn vào sofa, “tớ chỉ muốn biết, cái MV này rốt cuộc có gì khiến người khác sợ hãi.”

“vậy cậu tìm thấy chưa?”

“chưa.”

Sái Dã đi đến quầy bar nhỏ trong phòng khách, lấy một bình rượu vang và hai chiếc ly.

“cậu rất để bụng việc Phùng tiểu thư sợ cậu?” y hỏi.

Hàn Âm Diệc suy ngẫm một lúc, đồng tình gật đầu: “đúng là rất để bụng.”

“tại sao chứ?” y có hứng thú tiếp tục hỏi, đưa ly rượu trong tay cho đối phương.

Tại sao ư? Vấn đề nay hắn chưa từng suy nghĩ qua, cứ như muốn một người cần hít thở, việc đó cứ như là việc hiển nhiên. Hàn Âm Diệc nhận lấy ly rượu, nhẹ nhàng uống một ngụm rượu trong ly.

“cậu thật sự thích âm thanh của cô ta?” Sái Dã hỏi.

“ừm….” Hắn trầm ngâm, “nếu như nếu tớ thích âm thanh của cô ta thì chi bằng nói tớ thích âm thanh lúc hát của cô ta. Kì lạ thật, cứ như vậy mà thích, mà mê tiếng hát ấy.”

“ngoại trừ cô ta, tớ cơ hồ chưa thấy cậu mê tiếng hát của ai khác, thậm chí là ca sĩ đẳng cấp thế giới.”

“Sái Dã, có lẽ ngoại trừ tiếng hát ấy, tớ sẽ không mê bất kì âm thanh nào.”

“cậu—- —-“

“khi đã mê mẩn, thì không thể nào dứt ra được. Thật kì lạ, có lúc tớ mơ cũng nghe thấy âm thanh này hát gì đó với tớ.” Hắn cúi đầu, tự biên tự diễn nói, “muốn thôi không đủ, nghe cũng không đủ. Thật sự rất muốn hoàn toàn độc chiếm, chỉ để cô ta hát cho mình tớ nghe.”

“một đời chỉ mê một loại âm thanh chứ?” Sái Dã nhếch mày hỏi.

“có lẽ vậy.” ánh nhìn của Hàn Âm Diệc lười nhác quay trở lại màn hình đang phát đoạn MV ấy, “Sái Dã, đoạn phim trong MV rất không bình thường sao?” đối với hắn mà nói, những hình ảnh trong tình tiết này rất ư là bình thương, cho nên hắn hoàn toàn không hiểu tại sao nữ nhân ngốc nghếch kia vì đoạn MV này mà sợ hắn.

“đối với cậu mà nói là rất bình thường, nhưng đối với người thường thì không thể nói là bình thường.”

“vậy sao?”

“đúng vậy.” Dù sao đi nữa, ý nghĩ của Hàn không phải người thường có thể hiểu được.

Âm thanh hoa lệ nhưng lại rất băng lạnh, hòa với âm thanh bè ni nô tựa lời nguyền, tràn ngập cả đoạn MV, khiến tim người nghe bất giác nhói lại. Còn hình ảnh xuất hiện trên mộ địa thâm u đen lạnh, càng khiến ánh mắt người nhìn không thể rời khỏi.

Hoang vắng, mộ điệu âm u, mĩ cảm tàn tạ.

Âm thanh độ nhiên trầm mặc, tiếp đó là tiếng bước chân thanh thoát.

Cộp! Cộp! Cộp!

Ống kính từ từ di chuyển, tiếng bước chân ngày càng rõ ràng.

Sau đó, hắn toàn thân mặc một quần áo màu trắng, đi vào ống kính. Tóc đen, mâu đen, bối cảnh đen, lại đối lập mãnh liệt với một thân bạch y của hắn.

Loại đối lập ấy kí©h thí©ɧ mắt người nhìn.

Gương mặt không có chút cảm xúc, cứ lẳng lặng nhìn vào ống kính, đột nhiên, đôi môi hắn khẽ nhếch lên, nụ cười từ môi hắn cong lên.

Nhưng….đây thật sự là nụ cười sao? Hay đó là……

Tiếng nhạc dần nổi lên, như âm thanh của kim loại, tựa như sợi chỉ thanh mảnh, xuyên qua từ tai đến tim.

Phùng Hiểu Linh tay bỗng run lên, bất giác nắm chặt lấy cổ áo của mình.

Đáng sợ quá!

Mỗi lần xem MV, nàng đều bất giác sợ hãi, cho dù biết rõ đó chỉ là một MV mà thôi, tất cả mọi thứ đều là diễn kịch mà thôi…….

Bản nhạc như vầy, hình ảnh như vầy, âm thanh như vầy……khiến nàng sản sinh một cảm giác không rét mà run.

“muốn có được tất cả của em, nếu như em chỉ có thể cho tôi 99 điểm, và đem một điểm cuối cùng che giấu đi, vậy thì thà rằng tôi thêu thiêu hủy đi 99 điểm ấy. Muốn em chỉ cho tôi ngắm, muốn em chỉ về tôi, muốn tất cả các suy nghĩ của em đều khắc sâu tên tôi….”

Ca từ thật cực đoan, sao lại có người viết ra lời nhạc này chứ?

Nàng cảm thấy tim mình càng ngày nhảy càng nhanh. Còn trên màn hình, đôi mắt phượng hẹp dài thâm sâu như muốn hút lấy linh hồn người khác.

Đột nhiên hình ảnh thay đổi, một mảng màu đỏ hiện ra trên màn hình, hắn như một ác ma, không ngừng đánh ngã những người chung quanh, và màu đỏ của huyết tương cũng không ngừng phun trên quần áo trắng thuần khiết của hắn.

“hở, sao cậu lại coi MV này, không phải cậu trước nay không thích cái này sao?” Cao Huệ Huệ sống cùng một căn chung cư đi đến phòng khách, kì lạ hỏi.

“không…không có gì, chỉ đột nhiên muốn coi thôi.” Nghĩ tới việc từ ngày mai đã phải ngày ngày đối diện với nam như tựa ác ma thì nàng đã nổi da gà rồi!

“nghe nói trong MV này, Hàn Âm Diệc không có dùng người thế thân, cho nên tất cả các động tác đều do mình hắn hoàn thành.” Cao Huệ Huện nói.

“vậy ….vậy sao?” Phùng Hiểu Linh chỉ cảm thấy hô hấp của mình khi nhìn thấy cảnh máu văng tứ phía thì đã ngưng lại. Đây là thiên sứ nàng nhìn thấy sao?

Hắn trong đoạn MV này bất luận nhìn thế nào cũng đều giống—–ác ma! Một ác ma khiến người khác không khỏi kinh hãi!

Đột nhiên, hình ảnh lại thay đổi, nữ nhân áp môi lên môi ác ma, thân hình mềm mại cử động tựa như rắn nước ……..

Hình ảnh khiến người khác mặt đỏ tim nhảy loạn nhịp, mặt Phùng Hiểu Linh nhất thời đỏ ửng.

Dù là đối với người nữ nhân mình yêu thích trong đoạn MV, ác ma vẫn lạnh băng, từ từ đưa tay tới tim người nữ nhân, sau đó—— nuốt chửng lấy nó.

Bởi vì việc này đại diện cho việc hắn——có được nữ nhân ấy.

“Hiểu Linh, tớ đói rồi.” Một âm thanh nữ ngắt đi sự xuất thần của nàng, Triệu Khả Chân không biết từ lúc nào đi vào phòng, biểu tình như sắp đói ngất nhìn Phùng Hiểu Linh.

Không đợi Phùng Hiểu Linh nói gì, Cao Huệ Huệ đã đứng dậy đi tới trước mặt Triệu Khả Chân, dùng tay búng vào trán đối phương, “cậu ngủ từ sáng đến giờ?”

“hở, sao cậu biết?”

Làm ơn đi, chỉ nhìn bộ dạng từ trên xuống dưới trạng thái “hỗn loạn” là biết ngay, “mỗi ngày cậu ngoài ngủ, ăn còn biết làm gì?”

“đi làm.” Triệu Khả Chân ngáp một cái rồi lười biếng đáp.

Đối với việc nữ nhân này đến nay chưa bị công ty cho thôi việc, Cao Huệ Huệ vẫn cảm thấy kì lạ nhất!

“tớ làm chút đồ ăn cho Khả Chân vậy.” Phùng Hiểu Linh đứng dậy.

Đây là một căn chung cư ba phòng ngủ một phòng khách, sau khi tốt nghiệp, nàng đã cùng hai người bạn tốt này sống chung ở đây. Hễ nghĩ tới hai người bạn tốt này, khóe miệng Phùng Hiểu Linh bất giác hiện lên nụ cười nhạt.

Vì bản thân là cô nhi, nàng không kết giao bạn bè gì, có lẽ vì sợ bị cự tuyệt, nàng luôn một mình cô độc, thầm sống trong không gian của mình. Cho đến một ngày, hai bạn nữ cùng phòng vì lười ra ngoài mua thức ăn, suýt chút đói xỉu trong phòng ngủ, nàng mới chính thức kết giao bạn bè.

Bây giờ nàng còn nhớ khi nàng dâng lên cơm hộp của mình, hai người bạn tốt chết tiệt này ăn cứ như hổ.

Và sau khi tốt nghiệp đại học, nàng dự định một mình thuê chung cư thì hai người bạn thân này không nói không rằng dọn lại sống cùng nàng, với lí do: bảo vệ nàng.

Khi ấy nàng cuối cùng cũng hiểu lời của viện trưởng cô nhi viện—— người, không thể không có bạn bè!

Cho nên nàng mới rất cảm kích ông trời cho nàng quen biết hai người bạn quan trọng này!

“đúng rồi, Hiểu Linh, nghe nói Hàn Âm Diệc đã trở về thành phố H.” Ánh mắt nhìn vào đoạn MV đang phát, Cao Huệ Huệ nói với người bạn tốt đang trong bếp.

Tay sắc thức ăn nhất thời ngừng lại, sắc mặt Phùng Hiểu Linh trở nên rất khó coi. Hàn Âm Diệc căn bản sớm đã về thành phố H, hơn nữa nàng còn xui xẻo đến mức ngày mai đã phải làm “thư kí riêng” của hắn!

Hiển nhiên, lời cầu thượng đế bảo hộ thường ngày của nàng thượng đế đều không nghe thấy!

Không bình thương sao? Tính cách không bình thường, phản ứng không bình thường, hay là….. không sai, hắn đích thực là người không bình thường.

Điên cuồng, biếи ŧɦái, xuyên tạc, đều có đủ cả.

”Âm Diệc, con biết không? Con quá giống cha con!” một đôi tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào mái tóc đứa bé trai, tiếng nói thì thầm từ đỉnh đầu truyền lại.

Mơ, hắn bao lâu không mơ giấc mơ này rồi? Tại sao lại mơ về những chuyện lúc trước chứ?

“giống cha không tốt sao?” bé trai ngẩn đầu, nhìn người mẹ thon gầy mà nhu mì của mình.

“không phải….không tốt.” Người mẹ suy nghĩ hồi lâu, mới từ từ nói: “nhưng người thì có lúc không nên quá cố chấp một việc gì đó, buông tay đúng lúc thì cũng là một việc vui.”

“cố chấp?” ánh mắt đứa bé trai đầy sự không hiểu. Từ này đối với bé trai mà nói quá xa lạ.

“ví dụ như, con rất thích tiểu Dibi, rất thích chơi cùng nó phải không?” tiểu Dibi trong lời nói của người mẹ chính là con chó Doberman Pinscher màu đen.

“vâng.” Bé trai ra sức gật đầu.

“vậy nếu tiểu Dibi thích chơi người khác? Con sẽ làm thế nào?”

“tại sao nó lại thích chơi với người khác, nó là chó nhà chúng ta mà?”

“đây chỉ là một ví dụ, nếu như tiểu Dibi thích không thích chơi với con mà thích chơi với người khác, con sẽ làm thế nào?”

“con sẽ nhốt nó trong phòng, nhốt trong căn phòng mà chỉ có con mới có thể vào, như vạy nó chỉ có thể chơi với con.” Bé trai nghiêm túc trả lời.

Người mẹ vì đáp án mà nín thở. Di truyền có khi à một việc kì diệu, hắn——-quả nhiên là con của “hắn ta” cho nên mới có thể nói ra câu trả lời như vầy.

“nhưng như vậy thì tiểu Dibi sẽ không vui.” Người mẹ buồn bã nói.

“con không quan tâm, đồ con thích chỉ có con mới có thể có được!”

Đúng vậy, hắn nhớ hắn đã trả lời như vậy. Sau đó, trên mặt mẹ hắn đã lộ ra một biểu tình “bi ai”.

Hắn không hiểu, hắn cũng không muốn hiểu. Có lẽ đáp án của hắn trong mắt mẹ hắn là sai lầm.

Nhưng vậy thì đã sao!

Mắt, từ từ mở ra, Hàn Âm Diệc bật mạnh từ giường dậy, đưa tay vuốt mái tóc rối.

Lâu lắm rồi, tại sao bây giờ hắn lại mơ giấc mơ này? Mơ thấy mẹ, mơ thấy những biểu tình bi ai ấy.

“mẹ, người từng nói, con rất giống cha phải không?” hắn cúi đầu, lẩm bẩm một mình. Ánh trăng bên ngoài cửa sổ rọi vào, khiến cho khuôn mặt hắn càng thêm phần thanh lạnh, “vậy thì kết cục của con sẽ giống cha sao? Nếu như giống như cha thì con nghĩ con cũng sẽ không hối hận, chỉ cần có thể có được những thứ con muốn……”

Đúng vậy, hắn là một nam nhân rất ích kỉ, cho nên mới muốn có được tất cả những gì hắn muốn. Bất luận thế nào……. cũng muốn độc chiếm!

Tâm trạng thành viên của tổ chức khủng bố Phùng Hiểu Linh bây giờ có thể thể nghiệm được. Mang theo tâm trạng quyết tử, nàng một lần nữa đi đến ngôi biệt thự màu trắng này.

Nhấn chuông cửa? Chuông cửa hình như hư rồi.

Leo tường? Hôm nay nàng mặc váy, e là không hay cho lắm.

Đang lúc nàng tứ phía khó khăn thì từ xa một chiếc xe đua chạy tới.

“ỷ, cô đến rồi à.” Sái Dã từ trên xe bước xuống, chào hỏi với Phùng Hiểu Linh.

“chào anh, Sái Dã tiên sinh.” Nàng lễ phép chào lại.

“đúng rồi, chương cửa đây hư rồi, Hàn ghét nhất người khác làm phiền cậu ta, sau này cô đến thì trực tiếp dùng chìa khóa mở cửa đi.” Y nói rồi đưa chìa khóa biệt thự cho nàng.

“hở? Đưa chìa khóa cho người ngoài được không vậy?” tuy nàng chính là người ngoài đó.

“nếu là cô thì chắc à không sao.”

Cái gì nếu là nàng thì không sao? Câu nói này của y khiến nàng mơ hồ không hiểu gì cả, “Sái Dã tiên sinh……”

“gọi tôi Sái Dã được rồi.” Y nói rồi quay người bước vào biệt thự.

Phùng Hiểu Linh cũng theo Sái Dã đi vào.

Trên sofa của phòng khách, Hàn Âm Diệc nằm ở đó. Trên đất rải rác mấy tấm nhạc phổ, tay hắn cầm một cây viết buông thõng xuống sofa.

Tóc đen hơi rối, tư thế ngủ tùy ý, khiến người khác có cảm giác hắn và ác ma trong đoạn MV phảng phất như hai người hoàn toàn khác nhau.

“thật là, xem ra tối qua cậu ta không có ngủ.” Sái Dã lắc lắc đầu, đi đến bên sofa, cúi người bên tai Hàn Âm Diệc nhỏ tiếng gọi: “Hàn, đừng ngủ trên sofa, sẽ bị cảm đấy.”

“ưm….”tiếng ngâm như có như không, phát ra từ đôi môi mỏng gợi cảm.

Wa! Nàng….hình như nhìn thấy thứ không nên thấy. Phùng Hiểu Linh đớ lưỡi, hai người nam nhân chụm đầu gẩn như vầy nhìn cứ như bức họa gợϊ ȶìиᏂ. Cảm giác này rất khó hình dung, cứ như cảm giác lần đầu tiên nàng coi truyện tranh BL*. ( *: ‘BL’ là viết tắt trong tiếng trung, đồng nghĩa ‘gay’)

Mắt phượng mở ra, Hàn Âm Diệc ngồi thẳng người, giơ tay hất mái tóc trên trán, “bây giờ mấy giờ rồi?”

“9h sáng. Đêm qua cậu lại viết nhạc nữa hả?”

“ừ.” Hắn nói rồi lại ngáp một cái, đi đến bên quầy bar rót ly rượu vang đưa kề môi.

Hắn thật là người được thượng đế hậu ái. Thân hình tiêu chuẩn, lại có một khuôn mặt mà biết bao người ngưỡng mộ, ngay cả tư thế uống rượu cũng thật ưu nhã, Phùng Hiểu Linh thầm nghĩ.

Đợi chút…..uống rượu?!

“ngừng lại, sáng sớm không được để bụng đói uống rượu!” sấm chớp nơi bình địa, tuyệt đối ngoài ý muốn của người khác.

Hàn Âm Diệc dừng lại hành động của mình, ánh nhìn quay lại nhìn nơi phát ra âm thanh, “cô đến rồi à.”

Bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm, răng nàng lại bắt đầu va đập, “tôi…tôi….”

“định nói gì?”

“cái đó….” Nàng nhắm mắt, không nhìn đôi mắt phương khiến nàng hoang mang kia,

“bụng đói uống rượu ảnh hưởng rất lớn tới các bộ phận và cơ cấu của não, thần kinh, cơ bắp, tim, gan, thận v.v, sẽ dẫn tới chóng mặt ù tai, thần kinh mệt mỏi, cơ bắp run rẩy, tim nhảy khí đoạn, tim gan đau nhức, hơn nữa dễ bị bệnh dạ dày và giun sán, bệnh đường ruột mãn tính, bệnh trĩ và các bệnh mãn tính khác…..”

Nàng ta đang trả bài sao? Sái Dã nghe tới ngẩn người.

“ý của cô là bây giờ tôi không nên uống rượu?” Hàn Âm Diệc nhíu mày hỏi.

“….đúng, chí ít anh nên ăn chút thức ăn rồi….rồi hãy uống rượu.” Nàng lắp bắp, “tôi có thể vào nhà bếp chuẩn bị bữa sáng.”

Nhưng mà nhà bếp trống không rất nhanh đã làm vỡ ‘hoang tưởng’ của nàng.

Đừng nói là chuẩn bị bữa sáng, cho dù là nấu một cái trứng cũng khó. Một nhà bếp lớn như vậy không những không có bất kể thức ăn gì, ngay cả dụng cụ để nấu ăn cũng không có.

“tôi đi mua dụng cụ nhà bếp và thức ăn, nếu như anh thật sự muốn uống rượu thì hãy ăn cái này trước.” Một bao hình dạng động vật nhét vào tay hắn.

Có nhầm không đó, bảo ăn bánh ngọt hình động vật? Sái Dã ngẩn người, làm thế nào y cũng không tưởng tượng được bộ dạng bạn tốt ăn bánh ngọt hình động vật như thế nào.

“cứ….cứ như vậy đi!” không dám nhìn phản ứng đối phương, Phùng Hiểu Linh quay người chạy như bay ra khỏi biệt thự.

“Hàn, cậu sẽ không ăn thứ bánh này thật chứ?” Sái Dã hứng thú hỏi.

“vô vị.” Hắn lười nhác đáp, ngón tay xé vỏ bánh, lấy một miếng đưa vào miệng.

Mùi vị….rất ngọt.

Tiếp xúc mấy ngày nay, Phùng Hiểu Linh cuối cùng phát hiện ra, thì ra nàng ở đây, công việc phải làm là bảo mẫu.

Phụ trách một ngày ba bữa của Hàn Âm Diệc, ngoài ra cộng thêm việc giặt giũ quét dọn biệt thự.

Được thôi, kì thực Hàn Âm Diệc cũng không có quy định nàng phải làm gì, chỉ có thể nói tất cả đều là nàng tự mình muốn làm.

Sự thực 1—- —–

“cái gì, không lẽ ngày nào anh cũng ăn thức ăn bên ngoài?”

“đúng.”

“nhưng thời gian dài sẽ bị suy dinh dưỡng, không lẽ anh chưa từng nghĩ qua tự nấu thức ăn?”

“không.”

“…..” ok, nàng biết nấu.

Sự thật 2— —-

“Hàn tiên sinh, kì thực biệt thự này của anh rất lớn.”

“ờ.”

“đồ gia dụng cũng không nhiều.” Hoặc là nên nói là ít tới mức đáng thương.

“ờ.”

“nhưng sao lại nhiều rác vậy?”

Nam nhân bắt đầu trầm tư nghĩ về vấn đề này.

…..nửa tiếng sau.

Người nữ nhân nào đó bắt đàu tìm dụng cụ dọn dẹp trong biệt thự.

Sự thật 3— —-

“Sái…Sái Dã tiên sinh, không lẽ những thứ này đem bỏ hết sao?” nàng chỉ vào đống quần áo mới toanh mới mặc qua một lần hỏi.

“đúng vậy!” đối phương cười tủm tỉm đáp.

“nhưng những thứ này không phải rất mới sao?”

“đúng là rất mới.”

“vậy sao lại bỏ?”

“bởi vì nó dơ hết rồi. Con người Hàn đấy à, sẽ không mặc đồ cũ đâu.”

Trời! Những quần áo này, chỉ nói về giá cả thì một bộ đã đủ để nàng ói máu rồi, đừng nói nhiều bộ như vậy. Miệng rất tự động chưa thông qua đại não đã nói: “nếu như tôi có thể giặt chúng như mới thì có thể không cần bỏ chứ.”

Không lẽ nàng trời sinh số mạng là bảo mẫu?

Giờ này khắc này, trừ than thở số mạng bảo mẫu ra, Phùng Hiểu Linh còn thể nghiệm được cảm giác cùng phòng với sói.

Ví dụ như khi nàng đang ăn bánh ngon lành thì có người dùng ánh mắt chăm chú nhìn nàng, dù rằng bánh có ngon cách mấy cũng không thể nào nuốt trôi.

Tay cầm bánh cắn được một nửa, Phùng Hiểu Linh nhìn Hàn Âm Diệc không biết từ lúc nào đi theo nàng.

Gặp quỷ! Hắn không phải là đang trong phòng đọc sách viết nhạc sao? Sao lại chạy tới phòng khách.

“Hàn…Hàn tiên sinh….” Nàng lắp bắp gọi.

Mâu đen nhin chằm chằm bánh trên đôi tay ngọc ngà, biểu tình trên mặt hắn thâm sâu khó lường.

Không lẽ, ớ, hắn không cho phép người khác ăn bánh trong nhà hắn? Phùng Hiểu Linh co vai, cảm thấy ánh nhìn của đối phương nóng rực vô cùng.

“bánh này…..” đôi môi mê người nhẹ nhàng mở ra, âm thanh thanh lạnh theo đó mà bay ra, “là bánh hôm qua cô cho tôi ăn?”

Hả?! Nàng chớp mắt, nhất thời không có phản ứng.

Hàn Âm Diệc nhíu mày, lặp lại lần nữa: “đây là loại bánh hôm qua cô cho tôi ăn sao?”

“đúng….đúng vậy.” Làm ơn đi! Nếu như chỉ hỏi vấn đề này thì làm phiền đừng dùng ánh mắt rạo rực như vậy nhìn chằm chằm bánh trên tay nàng, hại nàng còn tưởng phạm phải cấm kị gì nữa chứ.

“cô rất thích loại bánh này?” hắn nhướn mày hỏi.

Phùng Hiểu Linh gật gật đầu, “loại bánh này không tệ, hình dáng dễ thương mùi vị cũng rất ngon.”

“vậy sao?” trên mặt hắn cong lên một tia cười.

“kì thực, điều quan trọng nhất chính là giá cả rất rẻ! Mỗi lần tôi đều mua rất nhiều….ơ, coi như thức ăn dự trữ.” Trong lúc nói chuyện, nàng vô tình lè lè lưỡi.

Ánh nhìn bất giác chằm chằm lưu lại trên môi nàng, chỉ là một động tác nhỏ, nhưng hắn lại cảm thấy cực kì đáng yêu.

“Hàn tiên sinh!” tiếng của nàng ngắt đi sự xuất thần của hắn, “nếu như anh đói, tôi còn một ít bánh, anh có đem đi lót dạ.”

“thật sao?” hắn cúi người, khẽ áp gần nàng.

Mùi nam tính xông vào mũi nàng, Phùng Hiểu Linh sửng sờ nhìn khuôn mặt tuấn mĩ cách nàng ngày càng gần, “Hàn…”

Lời chưa nói hết, ngón tay đã cảm nhận được sự đυ.ng chạm từ một nguồn ấm áp.

Hắn cắn nhẹ vào bánh trên tay nàng, cứ như đang thưởng thức mĩ vị.

“a!” nàng kinh hô một tiếng, tay buông lỏng, bánh rơi hẳn vào miệng hắn.

“quả nhiên…..rất ngọt!” hắn mở miệng nói.

Ông trời, hắn rốt cuộc có biết hành động khi nãy của hắn gợϊ ȶìиᏂ biết bao không? Hay là người sống ở nước ngoài lâu nên hành động đều hơi…….to gan?! “đây vẫn còn một ít….anh có thể…..lấy đi.” Mặt Phùng Hiểu Linh thoáng ửng hồng.

“cho tôi hết?” hắn mê mẩn nhỉn chằm chằm gương mặt ửng hồng của nàng, cảm giác ánh nhìn không nỡ rời khỏi.

Nàng hoảng loạn gật đầu.

“cô đối với ai cũng tốt như vậy sao?”

“hả?” nàng bỡ ngỡ.

“đừng đối với tôi quá tốt, bởi vì cái ‘tốt’ mà tôi cần thì chỉ thuộc về mình tôi.” Chứ không phải như mọi người.

“tôi….tôi không hiểu ý anh.”

“không cần hiểu cũng không sao, chỉ cần cô nhớ là được.” Quay người, Hàn Âm Diệc bước lên lầu. Bởi vì ngay cả hắn cũng không hiểu bản thân vì sao lại nói những lời này với nàng.

Chỉ thầm phát hiện, ngoại trừ tiếng hát của nàng, trên người nàng dường như còn có rất nhiều thứ khiến hắn có cảm giác muốn độc chiếm……..

Thêm Bình Luận