Vinh Hoa gom tất cả dũng khí, nhìn thái tử nói: "Hoàng huynh, ta chỉ cầu xin huynh nhìn thấy tình cảm ta dành cho Tinh Vân là thực lòng. Mấy năm nay tuy rằng huynh ấy đang ở Giang Nam, nhưng cũng không phải không liên lạc.”
Thái tử khoanh tay đứng im tại chỗ, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười ôn hòa: "Muội nói, Vệ Tinh Vân ở Giang Nam mấy năm nay, vẫn luôn viết thư cho muội?"
Vinh Hoa lộ ra nét vui mừng, đáp: "Tất nhiên rồi, hàng năm còn tặng quà sinh nhật cho muội nữa! Hoàng huynh nếu không tin, muội đưa cho huynh xem!"
Ai có thể nghĩ đến, Vinh Hoa thế nhưng lại mang trên người tập thư năm đó ta viết cho nàng!
Thái tử một bức lại một bức mà đọc hết đống thứ, mặt không thay đổi, lại khiến ta cảm thấy trong lòng càng ngày càng lạnh.
"Vệ Tinh Vân, Cô nghe A Trình nói, cái nét chữ của ngươi, thực sự xấu không thể tả." Thái tử cầm đống thư kia nhìn thẳng vào ta, ánh mắt sâu xa hỏi han, "Những lá thư này viết cho Vinh Hoa, chữ viết đoan chính hào phóng, có phong phạm của một bậc quân tử."
Ta nào dám nói cho thái tử, ta quen dùng tay trái viết thư cho Vinh Hoa, ngày thường đọc sách viết chữ thì dùng tay phải.
Quả thực ta dùng tay trái viết chữ luôn luôn đoan chính khí khái, không giống tay phải viết chữ như gà bới.
Thái tử thấy ta cúi đầu không nói lời nào, hắn lại cầm lấy thư, đọc hai câu, "Giang Nam lúc này thời tiết vô cùng tốt, lúc du hồ liền hái một đóa hoa sen cho muội, nhưng đưa đến kinh thành chỉ sợ không còn hương thơm. Ta đã mời một họa sĩ giỏi nhất họa nên một bức “Cảnh xuân Giang Nam”, đến lúc đó sẽ gửi tặng cho muội."
Nghe thấy nội dung trong bức thư, Vinh Hoa nhìn ta liếc mắt một cái, vui mừng nói: "Tinh Vân thường thường viết thư cho muội, miêu tả phong cảnh Giang Nam, sau khi chúng ta thành thân, muội liền theo huynh ấy về Giang Nam."
Ánh mắt hình viên đạn của Thái tử nhìn chằm chằm bức thư, mỉm cười: "Vệ Tinh Vân, trước đó vài ngày ngươi nói, ngươi đối với Vinh Hoa chỉ là tình cảm huynh muội, không biết lời này còn tính không. Nếu chính là tình cảm huynh muội đơn thuần, ngươi mau chóng nói rõ ràng với muội ấy, không nên để muội ấy bị lỡ mất một đời."
Ta thật muốn xé nát cái miệng kia của Thái tử!
Nếu không phải hắn là bề trên của ta, ta lúc ấy liền một đao mà chém chết hắn!
Đường đường thái tử điện hạ, miệng lại cứ như cái loa, oang oang mà nói!
Thứ miệng loa phường như hắn, tương lai ai gả cho hắn đều xui tám đời, một chút bí mật đều giữ không được, phế vật!
Hiện tại nhớ tới bộ dáng đau lòng Vinh Hoa nhìn ta, lòng ta đều quặn đau .