Chương 5

Chữ kia còn chưa nói hết, thái tử đã lập tức đứng lên, che kín miệng của ta.

Môi ta dán lên lòng bàn tay của Thái tử, ta nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn ta.

Ánh mắt chạm nhau một lúc, thái tử mới chậm rãi buông tay ra.

"Đừng nói mấy lời vô vị như vậy." Thái tử dường như có chút không kiên nhẫn, một hơi uống hết chén trà, đưa tay đặt ở sau người, nhíu mi nhìn ta, sau một lúc lâu mới nói, "Ba ngày sau, Cô mang ngươi đi biệt uyển, A Trình sẽ ở đó gặp ngươi."

Thái tử thiết yến ở biệt uyển, mở tiệc chiêu đãi không ít người.

Ta cố ý chăm chút ăn mặc một phen, sớm đã xuất phát rồi .

Không nghĩ tới việc ở hoa viên liền gặp Vinh Hoa.

Vinh Hoa vừa thấy ta, liền khóc lóc nhào tới.

Ta xem bộ dáng tiều tụy của muội ấy, hoảng sợ vội vàng hỏi: "Vinh Hoa, đã xảy ra chuyện gì?"

Vinh Hoa khóc đến mức hai mắt sưng đỏ, nghẹn ngào nói: "Phụ hoàng đồng ý để muội tuyển Phò mã, nhưng muội không muốn gả. Tinh Vân, huynh tiến cung đi cầu phụ hoàng tứ hôn được không? Rõ ràng năm đó khi huynh rời đi, đã nói tương lai sẽ cưới muội."

Nàng lấy ra một nửa tấm ngọc bội, hỏi ta: "Một nửa miếng ngọc bội kia của huynh đâu?"

Vinh Hoa nhắc lại sự việc năm đó, ta không biết vì cái gì, trong ngực bắt đầu hoảng hốt.

Nhìn thấy muội ấy khóc, ta liền khó chịu.

Trước năm mười tuổi, ta đều ở tại kinh thành, là thư đồng của Vinh Hoa.

Chúng ta đều là hai đứa nhỏ vô tư, nàng không không thích đọc sách viết chữ, rất nhiều bài tập đều là ta giúp nàng viết.

Sau năm mười tuổi, ta đi theo cha mẹ di cư xuống vùng Giang Nam, trước khi đi từng đưa cho Vinh Hoa nửa khối ngọc bội làm tín vật.

Ta suy nghĩ, liền cảm thấy trí nhớ có chút mơ hồ, đầu cũng vô cùng đau đớn.

Ta lấy nửa khối ngọc bội từ trong hà bao ra, nhẹ giọng nói: "Ta vẫn luôn mang theo bên người."

"Trong lòng huynh quả nhiên là có ta." Vinh Hoa lúc này mới chịu nín khóc, mỉm cười nắm tay của ta nói, "Tinh Vân, chúng ta cùng đi cầu hoàng huynh. Chỉ cần hoàng huynh ra mặt, phụ hoàng sẽ không làm khó chúng ta."

"Không cần phải cầu xin ta." Giọng của Thái tử bất thình lình truyền tới.

Ta vừa ngoái đầu, hắn thế nhưng lại đứng ở bên kia bụi hoa, ánh mắt nhìn ta dường như có thể đóng băng được luôn.

Vinh Hoa nắm chặt tay của ta, giống như ta là nơi duy nhất muội ấy có thể dựa vào.

Lúc này ta không dám buông tay muội ấy.