Chương 7

"Ngọc Bích, ngươi nói xem ta có phải là kẻ khốn nạn hay không?", Ta chán nản nói, "Lòng ta vẫn một mực nhớ thương A Trình tỷ, nhưng một bên cũng không chịu được cảnh Vinh Hoa phải khổ sở."

Ngọc Bích thở dài nói: "Thiếu gia, vậy thì người thiếu gia thực sự thích là ai?"

Ta nghĩ một lúc lâu, gãi gãi đầu: "Đều thích."

Ngọc Bích nhìn ta, ha hả cười, không nói nữa.

Nhìn ánh mắt của nàng ta liền đọc được một câu: Thiếu gia, ngươi thật sự là cái đồ tra nam đứng núi này trông núi nọ.

Chẳng qua ngại vì quan hệ chủ tớ, nàng để lại ba phần mặt mũi cho ta mà không nói toẹt ra thôi.

Quên đi, đi từng bước xem từng bước vậy, buổi tối gặp A Trình tỷ, còn phải cùng nàng bịa chuyện nữa. . . . . . Aizzz, không phải, là cùng nàng giải thích.

Cũng không biết thái tử miệng như loa phường này, sẽ cùng A Trình tỷ tỷ nói như thế nào sự việc hôm nay nữa.

Thời điểm bữa tiệc, các tân khách lục đυ.c đi đến biệt uyển.

Ta thay một thân xiêm y, tới bữa tiệc liền có chút muộn.

Vinh Hoa nhìn thấy ta, liền xoay người đi.

"Ngươi chính là Vệ Tinh Vân!" Một nam nhân thân hình to lớn đi đến trước mặt ta, nhìn ta đánh giá rồi khinh thường nói, "Đám đàn ông Giang Nam, quả nhiên là suy nhược yếu ớt không chịu nổi. Ta nói cho ngươi biết Vệ Tinh Vân, Vinh Hoa công chúa ta cưới nàng chắc rồi! Nàng càng không muốn gả, ta lại càng là muốn cưới nàng!"

Lời nói của hắn thô bỉ không chịu nổi, ánh mắt đánh giá nhìn Vinh Hoa, vô cùng ghê tởm.

Dám ở yến hội của thái tử, công khai sỉ nhục công chúa, không cần đoán cũng biết thân phận của hắn.

Nhi tử của Chinh tây Đại tướng quân Thường Thọ An, Thường Thiên Sơn.

Lúc ta vừa vào kinh đã nghe người ta nói qua, Thường Thiên Sơn người này đối đãi với nữ nhân vô cùng bạo lực, lại ỷ vào thân phận của mình mà hoành hành ngang ngược.

Không nghĩ tới Hoàng Thượng vì trấn an Thường gia, lại cố ý muốn đem Vinh Hoa gả cho người như vậy.

Ánh mắt Vinh Hoa rưng rưng, mặt mang khuất nhục, không nói một lời.

Mẫu phi của nàng mất sớm, nếu không phải thái tử chiếu cố muội ấy, muội ấy cũng không thể sống yên ổn trong cung.

Nếu như Hoàng Thượng đã có ý muốn gả muội ấy cho Thường Thiên Sơn, Vinh Hoa cũng không thể lựa chọn nào khác.

Nữ nhân trong thiên hạ này, một khi đã nhận muôn vàn ân sủng, khi đứng trước lợi ích của nam nhân, liền không do dự mà trở thành vật hi sinh.

"Dựa vào ngươi cũng xứng!" Ta đứng phía trước che ở Vinh Hoa, chặn lại ánh mắt ghê tởm của Thường Thiên Sơn.