Chương 2

Ta lúc ấy chần chờ một chút nói: "Aizz, cha, nếu như A Trình tỷ tỷ thích con thì nên làm cái gì bây giờ?"

Năm ấy ta vừa mới mười lăm tuổi, phong lưu lỗi lạc, tràn đầy tự tin.

Từ đứa trẻ con năm tuổi đến bà già sáu mươi tuổi, đều vô cùng thích ta.

Cha ta đạp ta một cước nát mông, nổi giận mắng: "A Trình mới không thèm nhìn trúng con đâu cái đồ ranh này!"

Sau đó A Trình tỷ tỷ luôn ôm ta, cùng nhau ngắm hoa dưới ánh trăng, vô cùng thân thiết.

Cha ta nhìn thấy, lệnh cho ta cho ta quỳ gối trong từ đường, hạ giọng nói: "Vệ Tinh Vân, con điên rồi! Làm sao con dám trêu chọc A Trình!"

"Cha! Là con không khống chế được chính mình!" Ta ủ rũ nói, " A Trình tỷ tỷ nếu biết con một thân khiếm khuyết, khẳng định sẽ hận con thấu xương."

Cha ta nghe xong, vừa thương lại vừa tức.

Ông ấy bắt ta cùng A Trình tỷ tỷ phải cắt đứt quan hệ, nói rằng chúng ta tuyệt đối không thể có khả năng.

Ta không chịu, ông ấy tức giận đến mức dùng gia pháp xử trí ta, đánh cho ta da tróc thịt bong.

Vẫn là A Trình tỷ đã ra mặt, cứu ta.

Đáng tiếc, không bao lâu sau A Trình tỷ đã mất tích, rất lâu rồi mà ta cũng chưa thể nguôi ngoai.

Ông ngoại viết thư nói để ta lên kinh thành với người, ta liền tiện đường mà lên kinh giải sầu.

Trước khi đi, cha ta dặn dò một ngàn lần: "Tinh Vân, mẫu thân con mất sớm, cha chỉ có một bảo bối là con thôi. Chỉ cần con không trêu phải thái tử, cho dù con muốn sao trên trời cha cũng cho người hái xuống cho con."

Ta thề với ông ấy, nhất định sẽ không trêu chọc thái tử, nhìn thấy hắn liền đi đường vòng.

Nhưng mà làm người ấy, chính là ít như vậy đó! Sợ cái gì đến cái đó!

Hoàng thượng hạ chỉ, muốn ta vào Đông Cung làm cận vệ cho thái tử!

Lúc Thánh chỉ vừa ban bố xuống, người bên ngoài đều hâm mộ ta.

Dù sao đây có thể tiếp cận vô cùng gần gũi với Thái tử, tương lai đều có thể lấy được chỗ tốt.

Cái thứ công phu mèo ba chân của ta, lại làm cận vệ được cho Thái tử?

Nhỡ mà có thích khách, chưa chừng còn cần thái tử bảo vệ ta đấy.

Aizz, khẳng định là ông ngoại ta giúp ta tranh cái chức này rồi.

Ông ấy sợ tương lai ta không có chỗ dựa vững chắc, bị người ta bắt nạt .

Ta chỉ có thể một thân như để tang phụ tang mẫu, vác hành lí đi đông cung.

Ta còn chưa cả thấy mặt thái tử, chợt nghe thấy thư phòng hắn truyền đến tiếng khóc nháo.