Chương 8

Mà Tiểu Mao Tặc lớn lên cùng nàng từ nhỏ, tâm linh tương thông với nàng, nhất định có thể nghe ra nàng đang gọi nói.

“Tiểu Mao Tặc…” bất kể nàng gọi nói bao nhiêu lần đều không cảm nhận được hơi thở của Tiểu Mao Tặc, chẳng nhẽ Tiểu Mao Tặc đang ở cách nàng rất xa sao? Hay là…

Hốc mắt lập tức đỏ lên, Thôi Lục Bảo cắn chặt môi, không dám nghĩ tiếp nữa, cũng bất chấp nguy hiểm, muốn đi khỏi nơi này.

Nhưng nàng vừa đặt chân đến cửa liền nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài.

Nàng giật mình vội vàng định trốn đi nhưng đã quá muộn, Nam Phi Vũ đã bước vào trong, cũng đã nhìn thấy nàng đứng ở phía trước.

Hắn nhướn mày nhìn Thôi Lục Bảo đang mở to đôi mắt hạnh, nét mặt tái nhợt thoáng qua vẻ sợ hãi, sau đó liền chạy về phía sau.

Hắn khoát tay để Trần Huyền canh ở ngoài cửa, rồi bước vào trong phong, nghĩ tới động tác vừa rồi của Thôi Lục Bảo, nàng trông nhanh nhẹn không giống một người bị thương.

Hơn nữa, tay phải của nàng hình như khỏi rồi.

Điều này rõ ràng là không thể, với thương thế của nàng, ít nhất một tháng miệng vết thương mới có thể lành, nhưng hắn vừa chú ý thấy tấm gỗ trên tay phải nàng đã biến mất.

Mắt Nam Phi Vũ trầm xuống, vào trong phòng liền nhìn thấy nàng đang co ro ở trong góc giường, ôm thật chặt chăn gấm, mở to hai mắt, cảnh giác nhìn hắn.

Trong phòng không có cửa sổ, Thôi Lục Bảo cũng không tìm được chỗ trốn, chỉ có thể co rúc vào góc giường, như một con thú nhỏ bị thương mà nhìn hắn sợ hãi.

Nam Phi Vũ đi về phía giường, hắn càng đến gần liền có thể nghe thấy hơi thở của nàng dồn dập hơn, đồng tử co lại lóe lên một tia sợ hãi. Đâu còn dáng vẻ trời không sợ, đất không sợ khi bọn họ lần đầu gặp nhau?

Hắn nhìn tấm nẹp gỗ trên giường cùng dải vải quấn quanh vết thương của nàng, lại nhìn sang cánh tay phải nguyên vẹn của nàng, ánh mắt chợt lóe lên, lập tức bắt lấy tay nàng.

”A! Ngươi muốn làm gì…” Thôi Lục Bảo kêu to một tiếng, tay phải bị khống chế, nàng vội vàng giãy dụa, nhưng làm sao có thể địch lại sức lực của hắn.

Nam Phi Vũ nhìn cánh tay phải tuyết trắng của nàng, vết thương trên tay đã biến mất, hắn chạm vào, đoạn xương gãy đã được nối lại hoàn toàn, đôi mắt đen thâm trần của hắn nhìn chằm chằm vào Thôi Lục Bảo.

Thôi Lục Bảo không khỏi co rụt người lại, nàng nhìn ra được hắn đang suy nghĩ gì, vội vã kêu lên một tiếng, “không cần…” rồi đá hắn một cước, muốn thoát ra khỏi vòng tay của hắn.

Nhưng y phục đơn bạc trên người vẫn bị hắn xé rách, một lúc sau, trên người nàng đã không còn gì che lại, nàng ôm chặt lấy người mình, sợ hãi khóc lên.

Nam Phi Vũ nhìn thân thể mềm mại trắng như tuyết của nàng, mỗi tấc da thịt đều mịn màng non nớt, không có bất kỳ một vết sẹo nào, hắn nhíu chặt mày, đồng tử đen láy nhìn xoáy lấy nàng.

Thôi Lục Bảo mím môi, đây là lần đầu tiên trong đời nàng gặp phải chuyện ủy khuất này, cũng là lần đầu tiên nàng bị đối xử như vậy, nàng không chịu nổi.

Môi nàng run lên, nhịn không được liền khóc lớn không ngừng.

“Oa… đi ra! Người đi ra! Người xấu! Ngươi là người xấu! Đáng ghét… Hức… Ta chán ghét ngươi… Oa… Trưởng lão, tỷ tỷ, biểu ca… Oa… Tiểu Lục bị người xấu bắt nạt rồi! Hức hức…”

Nàng khóc rất dữ dội, nước mắt rơi lã chã, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên vì khóc, mắt hạnh nhìn chằm chằm Nam Phi Vũ như buộc tội, càng khóc lớn hơn.

Nam Phi Vũ cũng không an ủi nàng, lạnh lùng nhìn nàng khóc.

Thôi Thôi Bảo cũng nhìn thẳng hắn, miệng nhỏ vẫn tiếp tục khóc không ngừng. “Hức… xấu xa…”

Hức, nàng khóc nấc lên, “Xấu xa… Người xấu, tiểu Lục ghét ngươi! Hức…”

Nàng vừa khóc vừa mắng hắn, nhưng thanh âm càng ngày càng nhỏ dần, đôi mắt màu trà của nàng lướt qua một tia âm u.

“Người xấu… đi ra” tiếng khóc biến thành tiếng lẩm bẩm, màu trà trong mắt tối sầm lại, biến thành màu nâu nhạt. Nam Phi Vũ gần như bị hút vào đôi đồng tử đó.

Thôi Lục Bảo chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt dán chặt vào hắn, tiếng nức nở trầm thấp giống như tiếng thì thầm mê người. “Đi ra… xuống giường…”

Nam Phi Vũ bị ánh mắt của nàng mê hoặc, vô thức làm theo chỉ dẫn của nàng.

Thấy hắn yên vị bên cạnh bàn, Thôi Lục Bảo vẫn không dám buông lỏng cảnh giác, nàng vội vàng vơ lấy quần áo rộng thùng thình bên cạnh mặc vào, nhảy xuống giường, đôi mắt vẫn dán chặt vào hắn.

“Tiểu Mao Tặc đâu? Nó ở đâu rồi?”

Tiểu Mao Tặc…

Một con ngựa trắng xẹt qua tâm trí Nam Phi Vũ, hắn muốn phản kháng, nhưng đầu óc lại dần trở nên mê muội, hắn nhíu chặt lông mày, muốn phản kháng.

Thấy hắn bắt đầu kháng cự, Thôi Lục Bảo không khỏi căng thẳng. Nàng lần đầu tiên gặp được người có thể chống cự lại nhϊếp hồn thuật của nàng, liếʍ môi, giọng nói nàng trở nên mềm mỏng hơn, “Đừng kháng cự, nhìn vào mắt ta…”

Nam Phi Vũ nhìn chằm chằm vào đôi mắt hạnh, đồng tử nâu sẫm dường như có vòng xoáy không ngừng hút lấy hắn, khiến tâm trí hắn nặng trĩu.

Không đúng!

Hắn cắn răng, rút ám đao giấu trong ống tay áo ra, không chớp mắt cầm condao sắc nhọn đâm thẳng vào đùi mình, cơn đau khiến hắn bừng tỉnh ngay tức khắc, phá bỏ bùa mê của nàng

Thôi Lục Bảo há to miệng, không tin được nhìn hắn.

Nam Phi Vũ lạnh lùng nhìn nàng, khóe môi khẽ nhếch lên, thần sắc không đổi. “Xem ra ta không thể coi thường nàng được.”

Thôi Lục Bảo nhìn vết thương trên chân hắn, hắn đâm mạnh tới mức xương gần như lộ ra, máu chảy không ngừng, nhuộm đỏ cả y bào.

Môi nàng run run, khẽ ngây người.

“Sao? Sợ rồi sao?” Nam Phi Vũ nhướn mày, không chút do dự rút con dao sắc bén trên chân, máu tươi lập tức phun ra.

Thôi Lục Bảo chậm rãi ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt bình tĩnh của hắn, lại nhìn sang vết thương trên đùi, môi khẽ run lên, rốt cuộc nhịn không được — —

“Oa… Ngươi chảy máu rồi…”

Giọng Thôi Lục Bảo vẫn còn nghèn nghẹn, nấc lên vì khóc, mắt nàng đã sưng lên, mũi nhỏ hồng hồng, cái miệng nhỏ run rẩy đến đáng thương.

Nam Phi Vũ nhìn nàng chằm chằm: trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, hắn mới là người bị thương, mà nàng khóc đến thảm thiết như thể chính nàng mới là người bị thương.

Hơn nữa…

Hắn nhìn về phía đùi mình, miệng vết thương đã liền lại, đến một vết tích cũng không có.

Vừa rồi nàng khóc tiến lại về phía hắn, quỳ xuống bên cạnh, vươn bàn tay nhỏ bé chạm lên miệng vết thương của hắn, đang định hỏi nàng muốn làm gì, lại cảm nhận được vết thương nóng lên, cơn đau lập tức biến mất. Tay nàng rời đi, vết thương trên đùi đã không còn.

Nam Phi Vũ được chứng kiến đầy đủ cảnh tượng hiếm có này vẫn làm thấy kinh ngạc.

Mà nàng sau khi giúp hắn trị thương xong, nước mắt vẫn rơi không ngừng, nàng ngồi trên ghế, ôm lấy lấy đôi chân, ủ rũ khóc, còn hắn thì ngẩn ngơ nhìn nàng.

Cuối cùng hắn cũng hiểu được tại sao vết thương trên người nàng lại biến mất, năng lực kỳ lạ này, còn có nhϊếp hồn thuật của nàng… Nàng quả nhiên không phải người bình thường.

Chỉ là sự cảnh giác trong lòng hắn đã được buông bỏ, chính hành động giúp hắn trị thương đã khiến hắn mềm lòng. Nam Phi Vũ biết hắn đối xử tệ với nàng, nàng lúc nào mở miệng cũng nói ghét hắn, nhưng, nàng không để ý đến năng lực của mình sẽ bị phát hiện, không chút do sự trị thương cho hắn, so với hành vi của hắn, mọi cử động của hắn thật sự là kẻ xấu.

Nhìn nàng tủi thân khóc như một đứa trẻ, ánh mắt Nam Phi Vũ không khỏi dịu dàng, mặc kệ nàng có phải tiểu cô nương năm đó hay không, giờ phút này hắn nhìn ra được, tính cách nàng ngây thơ đơn thuần, căn bản không biết đề phòng người khác.

Thấy nàng khóc nấc lên, Nam Phi Vũ rót một cốc nước đặt trước mặt nàng.

Phát giác hắn tới gần, Thôi Lục Bảo lập tức ngẩng đầu, đôi mắt to tròn còn đang sưng đỏ nghi ngờ nhìn hắn.

“Khóc lâu như vậy rồi, uống nước đi.” Hắn tự mình đưa cốc đến bên miệng nàng.

Thôi Lục Bảo nhìn thẳng vào hắn, giống như một con thỏ nhỏ bị thương, cẩn thận quan sát xem đối phương có phải kẻ xấu hay không, quan sát một lúc, nhìn thấy thần sắc hắn ôn hòa, trong mắt không một tia lạnh lùng, nàng mới chậm rãi hé môi ra, uống ly trà trên tay hắn.

Vừa chạm vào nước, nàng liền cảm thấy thật khát, dường như uống cạn cả nước, sau đó do không được thỏa mãn mà bất mãn liếʍ môi.

“Còn muốn uống sao?” Động tác của nàng khiến hắn mỉm cười, mắt hạnh bây giờ mới lại trở nên nhạt màu, sau khi lấy nước mắt rửa mặt, giờ trong suốt như hạt thủy tinh.

Thôi Lục Bảo khịt mũi, khẽ gật đầu, nhìn Nam Phi Vũ xoay người rót nước, sau đó đưa tách trà lên môi nàng, nàng lập tức mở miệng uống cạn.

Uống liền ba ly, nàng mới thỏa mãn nhưng bụng lại trống rỗng. Nàng ôm lấy bụng nhỏ, bĩu môi nói “Ta đói rồi.” Đôi mắt cong cong nhìn hắn chằm chằm.

Hành động đáng yêu của nàng khiến Nam Phi Vũ bật cười, đưa tay tới gần nàng.

Thôi Lục Bảo lập tức co rúm người, sợ hãi nhìn hắn, “Ngươi muốn làm gì… A!” Nàng bị hắn ôm vào lòng, bị hắn dọa sợ, nàng giơ tay muốn thoát ra.

“Đừng động.” Nam Phi Vũ đem nàng đặt ở trên giường. “Ngoan ngoãn ở trên giường, ta cho người chuẩn bị cơm.”

Không thể để người khác thấy vết thương của nàng đã lành, vừa rồi ở ngoài cửa, hắn đã chắn tầm nhìn của Trần Huyền, do đó không ai thấy động thái của nàng ở bên trong.

Nghe được tâm tư của hắn, Thôi Lục Bảo lập tức ngừng giãy giụa, mắt hạnh nhìn lấy hắn, nàng nghiêng nghiêng đầu, cảm thấy hắn có chút khác thường.

Nam Phi Vũ kéo màn che, sau đó sau người dọn thức ăn lên.

Một lúc sau, thức ăn được bày lên bàn, Nam Phi Vũ vẫy tay cho mọi người rời đi.

Thấy mọi người đều đã rời đi, Thôi Lục Bảo lập tức nhảy xuống giường, chạy đến trước bàn ăn, sốt ruột ngồi xuống, cầm lấy đũa gắp đồ ăn nhét vào miệng.

Nam Phi Vũ cũng ngồi xuống, hắn không ăn, chỉ cầm lấy ly rượu nhấp một ngụm, đôi mắt đen láy đầy hứng thú nhìn nàng.

Nàng ăn nhanh như thế, giống như bị bỏ đói từ lâu, nhưng động tác lại không hề thô lỗ, có thể nhìn ra nàng được giáo dưỡng rất tốt.

“Nàng từ đâu đến?” Hắn chậm rãi mở miệng, tò mò về lai lịch của nàng.

Thôi Lục Bảo cắn một miếng đùi gà, liếc hắn một cái, tiếp tục thấp đầu cắn lấy miếng thịt, tỏ vẻ không muốn trả lời câu hỏi của hắn.

Nam Phi Vũ cười nhếch miệng, chống tay lên mặt, nghịch ly rượu, thản nhiên nói: “Không biết Tiểu Mao Tặc có sao không…”

Thôi Lục Bảo lập tức ngước mắt lên nhìn hắn, lo lắng hỏi. “Ngươi đã làm gì Tiểu Mao Tặc rồi?”