Chương 7

Hắn trùng mắt xuống, tay nhẹ vỗ vào lưng ngựa, bóng thân thon dài lập tức bay về phía trước, nhanh chóng đuổi theo nàng.

“Oa —” Thôi Lục Bảo phát hiện, “Làm sao có thể như vậy, ăn gian! Tiểu Mao Tặc, nhanh —”

Nàng không dám đùa nữa, để Tiểu Mao Tặc chạy thật nhanh.

Nhưng, quá muộn rồi, Nam Phi Vũ ngồi được lên phía sau Thôi Lục Bảo, tiểu bạch mã phát giác có người lạ ngồi lên lưng, lập tức hí vang, giơ hai chân trước lên, cố nắng ném người phía sau xuống.

Mà Thôi Lục Bảo đã kéo chắc dây cương, dùng khuỷu tay trái huých hắn, muốn hạ Nam Phi Vũ.

Nam Phi Vũ sớm đã đoán được ý định của nàng, hắn vòng tay qua eo nàng ôm chặt. Khi tiểu bạch mã giơ hai chân trước lên, hắn liền dùng sức kéo cả hai về phía sau.

“A —” Không ngờ tới chiêu này của hắn, Thôi Lục Bảo bị hắn bắt được, cả hai người cùng ngã xuống ngựa. “Ngô…” Thân thể bị va đập, nàng đau đớn rêи ɾỉ một tiếng.

Nam Phi Vũ không đưa tay ra để bảo vệ nàng, khi vừa ngã xuống, hắn lập tức buông tay, hạ cánh an toàn, để nàng lăn vài vòng trên đất đá.

“Ưm…” Nàng toàn thân đau đớn, Thôi Lục Bảo lùi về phía sau, đau đớn khiến nước mắt giàn giụa, đây là lần đầu tiên nàng bị thương, lần đầu tiên chịu đau đớn như vậy.

“Hí!” Tiểu bạch mã lập tức chạy lại phía nàng, lo lắng kêu lên trước mặt nàng. Phát hiện Nam Phi Vũ lại gần, nó lập tức nhe răng hung dữ như muốn cảnh cáo hắn.

“Hu… đau quá… Tiểu Mao Tặc… ta đau quá…” Thôi Lục Bảo đau đến phát khóc, cắn chặt môi, nước mắt không ngừng rơi xuống.

“Xì —” Tiểu bạch mã lập tức lo lắng nhìn về phía tiểu chủ nhân, nhưng ánh mắt cảnh giác vẫn hướng về phía Nam Phi Vũ, thấy hắn tiến lại gần liền lập tức giơ vó ngựa muốn đá hắn một cước.

Nam Phi Vũ không để tiểu bạch mã vào mắt, búng nhẹ đầu ngón tay, tiểu bạch mã kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất.

“Tiểu Mao Tặc!” Nhìn thấy tiểu bạch mã ngã xuống, Thôi Lục Bảo không khỏi hoảng sợ, “Oa… ngươi đã làm gì Tiểu Mao Tặc?”

Nàng tức giận hét lên, muốn đứng dậy nhìn tiểu bạch mã, nhưng đau đến mức không bò dậy nổi, mà nàng vừa đau, toàn thân lại càng đau hơn, đặc biệt là bên tay phải, đau đến toát mồ hôi lạnh.

Nhìn thấy tay phải nàng cong một cách kỳ dị, Nam Phi Vũ biết tay nàng có thể đã gãy rồi, mà khuôn mặt ấy hiện tại không còn nụ cười, chỉ có nước mắt đầy mặt.

Nam Phi Vũ ngồi xổm xuống, không để ý đến nước mắt trên mặt nàng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng vô tình. “Nói, ngươi rốt cuộc là ai?”

Cắn môi, Thôi Lục Bảo phớt lờ hắn.

“Không nói phải không?” Hắn dùng tay nắm lấy chỗ xương gãy của nàng, sau đó dùng sức.

Thôi Lục Bảo đau đớn co rúm người lại, hàm răng trắng cắn chặt lấy môi, một chữ cũng không thốt ra, nhưng nước mắt không kìm được mà chảy xuống.

Đau, đau quá… Lần đầu tiên nàng đau đến như vậy.

“Như này còn chịu được không?” Hắn thấp giọng, càng mạnh tay hơn.

“A…” Thôi Lục Bảo nhịn không được khóc lớn, nàng tức giận trừng mắt, vừa khóc vừa hét lên: “Chán ghét… Ta ghét đại ca ca… hu hu… đáng ghét!”

Nam Phi Vũ sững người, đại ca ca…

Hắn nhìn nàng chằm chằm, tay vô thức càng ấn mạnh hơn.

“A —” Thôi Lục Bảo hét lên, không thể chịu đựng được nữa, ngất đi vì đau.

Nghe thấy tiếng hét của nàng, Nam Phi Vũ định thần lại, vội buông tay ra nhưng đã quá muộn. Nàng ngất đi, nước mắt vẫn còn hoen trên mi, môi nhỏ sớm đã bật máu do nàng cắn chặt.

Nam Phi Vũ nhìn chằm chằm gương mặt đầy nước mắt của nàng, nghĩ lại những gì nàng vừa nói, nàng gọi hắn là đại ca ca… Hắn cẩn thận ngắm nhìn khuôn mặt của nàng, nhưng hắn đã sớm quên đi hình dáng của tiểu cô nương ấy rồi.

Không thể nào là nàng, nhưng…

Hắn nhìn Thôi Lục Bảo, cánh tay bị gãy, còn có các vết thương lớn nhỏ đang chảy máu, hắn không khỏi nhíu mày. Trái tim trước giờ luôn bình tĩnh, lần đầu tiên trở nên lo lắng.

Nam Phi Vũ cúi người ôm lấy Thôi Lục Bảo, đôi môi trước giờ luôn mang theo ý cười nhẹ lần đầu mím lại, khuôn mặt anh tuấn dần trở nên u ám.

Tốt nhất không phải là nàng, nếu không…

Đồng tử âm trầm, trong sâu thẳm lóe lên lửa giận.

Rất đau.

Nàng rất đau, toàn thân đau nhức.

Thật nóng, thật khó chịu, tỷ tỷ… trưởng lão… tiểu Lục rất đau…

Nước mắt không ngừng rơi xuống, đột nhiên bị nước đắng rót vào miệng, Thôi Lục Bảo nhíu mày, giãy giụa trong đau đớn.

“Uống vào đi.” Một giọng nói trầm thấp vang lên trong đầu nàng.

Thanh âm này…

Nàng nhớ tới một gương mặt, thân thể lập tức co rụt lại, sau đó giãy giụa. “Không…” vửa mở miệng, nước thuốc liền đổ vào, rất đắng!

Nàng muốn nhổ ra, nhưng miệng bị che lại, cuối cùng chỉ có thể nuốt xuống.

Nước mắt lại rơi xuống nhiều hơn, đáng ghét… nàng ghét… “huhu…”

Nam Phi Vũ ngồi ở đầu giường, nhìn nàng rơi nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nước mắt lăn dài trên mặt, trông rất đáng thương.

Vết thương trên người khiến nàng phát sốt, nàng hôn mê đã hai ngày rồi vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, luôn nói mơ.

Hắn nghe nàng gọi tỷ tỷ, còn có trưởng lão, có lúc khóc mà gọi biểu ca… không thì sẽ nhỏ giọng khóc nói chán ghét.

Ghét… nàng chán ghét hắn phải không?

“Hoàng thượng, thuốc đến rồi.” Trần Huyền bưng bát thuốc đến.

Nàng đã nôn hết chỗ thuốc vừa uống.

“Hoàng thượng, để tiểu nhân đút thuốc cho tiểu thư!” Trần Huyền nhìn vết thuốc trên người ngoài thượng, sau đó liếc nhìn Thôi Lục Bảo. Mặc dù hắn tò mò về thân phận của Thôi Lục Bảo, nhưng hắn biết mình không nên hỏi nhiều.

“Không cần.” Nam Phi Vũ tiếp bát thuốc, “Ngươi lui xuống đi!”

“Dạ.” Trần Huyền lập tức cúi đầu lui xuống.

Nhìn bát thuốc đã nguội bớt, Nam Phi Vũ múc một thìa, đưa tới bên môi Thôi Lục Bảo, vươn tay muốn nắm cằm của nàng, ép nàng mở miệng.

“Ngô…” Miệng nàng dính thuốc đắng, nàng lập tức muốn nhổ ra, nhưng miệng lại bị giữ chặt, ép nàng chỉ có thể nuốt xuống. Nhưng nước thuốc bị sặc, nàng đau đớn ho dữ dội, ảnh hưởng tới miệng vết thương, cả người đều đau nhức.

“Ha… đau…” Mắt nàng đã sớm sưng lên về khóc, không ngừng nức nở, mũi cũng đỏ bừng, đôi môi đỏ mọng không ngừng run rẩy.

Nam Phi Vũ nhìn chằm chằm vào bộ dạng đáng thương của nàng, lúc này, đâu còn dáng vẻ linh hoạt thường ngày? Thay vào đó, trông nàng như con chim nhỏ bị gãy cánh.

Trái tim lạnh giá không khỏi chùng xuống, hắn vươn ngón tay lau đi vệt thuốc quanh miệng cùng nước mắt trên mặt nàng. “Sao nàng thích khóc như vậy?” Hai ngày này, nàng đều khóc không ngừng.

Đáp lại hắn chỉ có tiếng nức nở của nàng.

“Đau… rất đau…”

Nhiệt độ cơ thể nàng lan đến các ngón tay hắn, nàng lại sốt cao hơn rồi, không thể không uống thuốc.

Hắn cầm bát thuốc trên bàn, nhìn nước thuốc đen sì, ánh hắn hằn trầm xuống, lại nhìn sắc mặt yếu ớt của nàng, hắn ngửa đầu uống cạn nước thuốc, ngón tay nắm lấy cằm của nàng, khiến nàng hé môi, cúi đầu xuống che lấy miệng của nàng.

“Ngô…” Đắng quá! Nàng muốn nôn ra, nhưng môi lưỡi đều bị hắn chặn lại, cổ họng lên xuống, toàn bộ nước thuốc đều bị nàng nuốt xuống.

Hắn cứ như vậy đút cho nàng từng ngụm, sau khi nàng uống hết thuốc, đôi môi của hắn mới từ từ rời đi.

Thôi Lục Bảo khẽ hô hấp, l*иg ngực phập phồng. Một lúc sau, có lẽ do tác dụng của thuốc, hô hấp của nàng dần ổn định, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Nam Phi Vũ nhìn nàng không rời mắt, ngón tay nhẹ lau đi vết nước quanh miệng xong lại không rời đi, đầu ngón tay mân mê môi nàng.

Đôi mắt hắn trầm tĩnh đến khó hiểu, dường như bùng lên ngọn lửa hừng hực.

Thật lâu sau đó, hắn chậm rãi thấp giọng.

“Là nàng phải không…”

Thôi Lục Bảo chậm rãi tỉnh lại, thần trí còn chưa rõ ràng, mắt hạnh ngơ ngác nhìn lên tấm màn màu hoàng kim trên giường.

Nàng muốn động, nhưng cơn đau thấy xương khiến nàng ậm ừ, đau đớn làm nàng tỉnh táo hơn, cũng nhớ lại mọi chuyện xảy ra trước khi nàng hôn mê. Nàng không khỏi cắn môi, trên mặt lộ vẻ tủi thân.

Đại ca ca vậy mà khiến nàng bị thương, còn bắt Tiểu Mao Tặc…

Nghĩ đến Tiểu Mao Tặc, nàng liền hoảng hốt, mặc kệ vết thương trên người đau nhức, nàng dùng tay trái chống lên giường, chậm rãi ngồi dậy. Tay phải của nàng đã được băng bó lại, dùng 2 tấm gỗ cố định.

Nàng chưa từng bị thương, từ nhỏ đến lớn, đến vết thương nhỏ cũng chưa từng xuất hiện, thậm chí là sinh bệnh. Thân là vu nữ, nàng luôn được bảo vệ rất tốt, trước giờ chưa từng như này, đau đến mức nước mắt lưng tròng.

Nàng khịt mũi, run rẩy giơ tay trái lên, đặt vào tấm gỗ đang cố định cánh tay phải. Nhắm mắt lại, thân thể nhàn nhạt toát ra một cỗ hơi thể thuần khiết.

Một lúc sau, nàng mở mắt, tháo tấm gỗ ra, thử cử động cánh tay phải, chỗ bị gãy đã lành lặn như cũ, đến một vết thương cũng không có.

Mỗi đời vu nữ đều có năng lực đặc biệt, mà nàng ngoại trừ có thể nghe được tâm tư người khác, có có thể trị thương.

Nhưng năng lực này ngoại trừ gia tộc, không ai được biết, kể cả hoàng tộc Bắc Ngụy. Trách nhiệm của vu nữ chỉ là cầu phúc, lắng nghe thiên mệnh, bảo vệ Bắc Ngụy, những điều khác đều bị che giấu. Đây chính là tôn chỉ được truyền lại của Thôi thị.

Thôi Lục Bảo rất ít khi sử dụng năng lực này, trưởng lão từng dặn dò nàng, trừ phi cần thiết thì nàng không được phép sử dụng, nàng cũng biết nếu người khác biết sẽ gặp nguy hiểm. Bởi vậy từ nhỏ đến lớn nàng luôn cẩn thận che giấu kỹ lưỡng, chưa từng tùy tiện sử dụng.

Chỉ là, nàng thật sự không chịu nổi đau, bởi vậy mới không nhận được tự trị thương cho bản thân. Hơn nữa nàng cũng lo lắng cho Tiểu Mao Tặc, không biết người xấu kia có làm gì nó không.

Cắn môi, Thôi Lục Bảo — — đem các vết thương trên người chữa lành, khi đã hoàn toàn khỏi hẳn, nàng đã mệt mỏi đổ mồ hôi ướt hết y phục.

Nhìn y phục đơn bạc mỏng manh trên người, nàng nhìn xung quanh cũng không thấy y phục của mình, nhíu mày, nàng cũng không quản được nhiều như vậy nữa, lập tức nhảy xuống giường.

“Tiểu Mao Tặc.” Nàng thấp giọng, tự trấn an bản thân, nghe thật kỹ.

“Tiểu Mao Tặc, ngươi ở đâu?”

Chỉ cần Tiểu Mao Tặc ở gần, nàng sẽ có thể cảm nhận được.