Chương 9

“Nàng sống ở đâu?” Đôi mắt đen láy mang theo ý cười, hắn nâng hàm hỏi nàng.

Thôi Lục Bảo tức giận cắn môi, nhưng cũng không nhượng bộ, nàng ngẩng đầu lên, giọng nói khàn khàn vì khóc nói: “Nếu như Tiểu Mao Tặc bị thương dù chỉ là một chút, ta cũng sẽ không tha cho ngươi.”

Lời cảnh cáo của nàng làm ý cười trên môi hắn càng đậm, hắn nhấp một ngụm rượu, thái độ coi thường nàng. “Nên?” Rõ ràng rằng hắn không coi trọng lời nói của nàng.

Thôi Lục Bảo tức giận đến mức buông đùi gà trên tay, “Ngươi đồ xấu xa, ta không ăn đồ của người xấu!” Không ngờ nàng vừa dứt lời, bụng lại phát ra tiếng rột rột, khiến mặt nàng đỏ bừng vì xấu hổ.

Nam Phi Vũ nhịn không được cười lớn.

Thôi Lục Bảo xấu hổ trợn mắt nhìn hắn, nàng vừa tức vừa lúng túng, khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng đỏ bừng lên, “Ngươi, ngươi… đừng cười, không được cười!” Nàng tức giận quát lên.

Nhưng nàng càng tức giận, Nam Phi Vũ lại càng cười bất chấp, nàng nhất định không biết rằng bộ dáng của nàng hiện tại rất đáng yêu, đáng yêu đến mức khiến hắn bật cười.

Thôi Lục Bảo không khỏi đỏ mắt, nàng lo lắng cho Tiểu Mao Tặc muốn chết, hắn còn cười nàng, thật đáng ghét… nước mắt lập tức trào ra.

Thấy nàng lại muốn khóc, Nam Phi Vũ nhịn cười nhưng khóe miệng vẫn cong lên. “Sao lại khóc rồi? Thích khóc như vậy.” Hắn đưa tay lau nước mắt trên khóe mắt nàng.

“Tiểu Mao Tặc không sao.” Không trêu nàng nữa.

“Thật sao?” Mắt hạnh ngước lên nhìn hắn, trong đôi mắt còn đang ngấn lệ.

“Nàng yên tâm, ta cam đoan nó sẽ được ăn ngon ngủ kỹ, không tổn thương một cọng lông nào.” Hắn dùng đũa gắp một miếng cá đưa vào miệng nàng. “Mở miệng.”

Thôi Lục Bảo bất giác hé môi, cắn miếng thịt cá, biết được Tiểu Mao Tặc không sao, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, cũng không nháo nữa, cầm nửa cái đùi gà liên tiếp tục ăn!

Thật đơn thuần!

Thấy nàng vui vẻ ăn cơm, Nam Phi Vũ không khỏi cảm thấy buồn cười, tiểu nha đầu này không nghĩ tới hắn có thể lừa nàng sao?

Thôi Lục Bảo lập tức ngẩng đầu, cau mày nhìn hắn. “Ngươi lừa ta?”

Nam Phi Vũ sửng sốt, trong lòng hiện lên một loại cảm giác kỳ quái, hắn chậm rãi híp mắt lại, “Nàng biết được ta đang suy nghĩ gì sao?”

Thôi Lục Bảo không thèm để ý đến hắn. “Ngươi lừa ta phải không? Tiểu Mao Tặc sao rồi?” Nàng lo lắng đứng dậy, nắm lấy cổ áo hắn bằng bàn tay đầy dầu mỡ.

Đáng ghét! Tại sao nàng lại không nghĩ tới hắn sẽ lừa mình?

Tiểu Mao Tặc không sao! Nam Phi Vũ nghĩ thầm trong lòng.

“Ta không tin! Ngươi để ta đi xem nó!” Thôi Lục Bảo lập tức nói.

Quả nhiên… “Nàng nghe thấy ta đang nghĩ gì.”

Thôi Lục Bảo thất kinh, ý thức được bí mật của mình đã bị lộ, nàng vội vàng buông tay, lui về phía sau, vẻ mặt hoảng sợ, áy náy cụp mắt xuống.

“Ta, ta…” Nghe trộm suy nghĩ của người khác là không đúng, nàng cũng biết bản thân không nên làm như vậy, nhưng mà nàng cũng không nghĩ nhiều! Bình thường nàng sẽ kiềm chế năng lực của mình, nhưng vừa rồi thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được thả lỏng năng lực rồi.

“Xin, xin lỗi.” Nàng rụt rè xin lỗi, ngước mắt lên nhìn hắn. “Ta không cố ý, chỉ là… Tiểu Mao Tặc…” Mũi nàng có chút cay, nước mắt lại được dịp trào ra.

Lại muốn khóc rồi.

Nam Phi Vũ không khỏi cảm thấy bất lực, tại sao nước mắt nàng lại nhiều như vậy? Nhưng dáng vẻ rụt rè của nàng lại đẩy lùi sự lạnh lùng trong đôi mắt đen láy kia.

“Đừng khóc, Tiểu Mao Tặc không sao, ta chỉ muốn trêu nàng một chút.” Hắn dịu dàng an ủi.

“Thật sao?” Nàng hít hít mũi, hai mắt đẫm lệ, mắt hạnh dán chặt vào hắn. “Ngươi không lừa ta?”

“Thật.” Nam Phi Vũ nhìn thẳng vào mắt nàng, mắt đen không chớp lấy một cái. “Ta sẽ không lừa nàng.”

Hắn có thể lừa dối bất cứ ai, nhưng sẽ không lừa nàng, có lẽ do đôi mắt đơn thuần của nàng, làm hắn không cách nào lừa dối.

Thôi Lục Bảo đột nhiên đỏ bừng mặt, ngại ngùng cụp mắt xuống.

Nam Phi Vũ nhướn mày. “Nha đầu, nghe trộm tâm tư người khác là bất sự lịch sự.”

“Xin lỗi.” Thôi Lục Bảo vội vàng xin lỗi, sau đó ngẩng đầu thề, “Ta cam đoan sau này sẽ không nghe lén nữa.”

“Không cần thề.” Nam Phi Vũ nắm lấy tay nàng, ôn nhu cười với nàng, đôi mắt đen hiện lên sự ấm áp. “Ta tin nàng.”

Tim Thôi Lục Bảo khẽ rung động, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nóng lên, không thoải mái mà rời tầm mắt, muốn rút tay về. “Tay ta dính dầu… A!” Hắn vậy mà liếʍ tay nàng.

“Như vậy không dầu nữa.” Hắn ngậm ngón tay của nàng trong miệng, đầu lưỡi khẽ liếʍ.

Thôi Lục Bảo rụt tay lại, nhưng ngón tay vẫn còn lưu lại hơi nóng ẩm ướt, nàng vừa giật mình lại vừa xấu hổ.

“Ngươi, ngươi…” Nàng cắn môi, muốn trừng mắt nhìn hắn, nhưng nụ cười trên gương mặt hắt lại khiến lòng nàng nóng lên.

“Ta tên Nam Phi Vũ.” Hắn mỉm cười thưởng thức dáng vẻ ngượng ngùng của nàng.

“Ta biết.” Thôi Lục Bảo rũ mắt, thấp giọng nói. “Ngương là Kim Lăng hoàng đế.”

Nàng biết thân phận của hắn, Nam Phi Vũ không lấy gì làm ngạc nhiên, dù sao nàng có thể xuất hiện ở bãi săn hoàng gia, nhưng hắn không khỏi nghĩ đến đêm đầu tiên hai người gặp nhau, ánh mắt chợt lóe lên. “Lần đầu gặp nàng đã biết?”

“Ừm.” Thôi Lục Bảo gật đầu, ngẩng đầu nhìn hắn, không có chút che giấu. “Trên người ngươi có long khí, chỉ có người có địa vị cao mới có thể có được.”

“Long khí…” Nam Phi Vũ khó hiểu nhìn nàng. “Nàng rốt cuộc là ai?”

Thôi Lục Bảo có dị năng, còn có khí chất không giống người thường, nha đầu này có rất nhiều bí mật.

Thôi Lục Bảo lập tức cúi đầu, nằm lấy ngón tay, trốn tránh câu hỏi của hắn.

Không phải nàng không nói, nàng chỉ sợ nếu Nam Phi Vũ biết chuyện sẽ phái người thông báo cho Bắc Ngụy, nếu vậy nàng nhất định sẽ bị bắt về.

Nàng mới không cần! Nàng khó khăn lắm mới trốn được ra, mới không cần quay về.

Thấy nàng không trả lời, Nam Phi Vũ cũng không miễn cưỡng. “Chúng ta lúc nhỏ đã từng gặp sao?” Hắn hỏi nàng câu hỏi mà hắn đã giấu kín trong lòng.

Thôi Lục Bảo lập tức dùng sức gật đầu, hưng phấn nhìn hắn cười tươi, mắt hạnh cong cong hình trăng lưỡi liềm. “Ngươi vẫn còn nhớ!”

Nhìn thấy nụ cười của nàng, trái tim của Nam Phi Vũ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng nàng cũng đã cười với hắn.

Hoặc nên nói là, tính cách đơn thuần của nàng không biết ghi hận, chỉ nói mấy câu liền có thể khiến nàng quên đi những ấm ức khi trước.

Xem ra nàng được bảo vệ rất tốt mới có thể dưỡng ra được tính cách ngây thơ lãng mạn như vậy.

“Ừm, ta nhớ rõ.” Mắt đen nhu hòa hơn, hắn vẫn luôn nhớ tới nàng, vĩnh viễn đều không quên. Nghĩ tới mình trước kia từng đối xử với nàng thế nào, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy áy náy.

Hắn nắm lấy tay phải của nàng, ngón tay lướt qua cổ tay nàng, “Ta xin lỗi.” Đã làm nàng bị thương.

Thôi Lục Bảo chớp mắt, nụ cười càng rạng rỡ hơn. “Không sao, ta tha thứ cho ngươi.” Nàng rất độ lượng.

“Nhưng không được có lần sau!” Nàng thật sự rất đau, nghĩ tới nỗi đau thấu xương đó, người nàng không khỏi co rụt lại.

Nhận thấy nàng đang run rẩy, Nam Phi Vũ nhịn không được đưa tay ra ôm nàng vào lòng.

“Nam Phi Vũ…” động tác của hắn khiến nàng kinh ngạc, theo bản năng muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn ôm chặt hơn. “Nam…”

“Sẽ không có lần sau.” Hắn nhẹ nhàng cắt ngang lời của nàng, nghĩ đến việc bản thân từng làm nàng đau, Nam Phi Vũ thật sự hối hận về sự tàn nhẫn trước kia của mình. “Ta sẽ không làm đau nàng nữa.”

Hắn hứa một cách kiên định, hơn nữa, hắn sẽ không để nàng rời xa hắn.

Bất kể nàng là ai, có thân phận gì, nếu nàng đã xuất hiện, vậy thì hắn sẽ giữ nàng bên cạnh.

Ai cũng không thể mang nàng đi!

Thôi Lục Bảo không hiểu tại sao trời còn chưa sáng mà nàng đã ở đây.

Nàng ngáp một cái, vẫn còn đang ngái ngủ, hai mắt hoàn toàn không mở ra nổi, mí mắt nặng trĩu đang dần rũ xuống, vừa mới nhắm mắt lại — —-

“Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!”

Tiếng hô lớn đồng thanh làm nàng bị dọa tỉnh, đồng tử trong nháy mắt mở to, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, ngoài ý muốn bắt gặp một ánh mắt tràn đầy hứng thú đang nhìn nàng.

Lúc này đang ở trong Kim điện, văn võ bá quan quỳ xuống dập đầu, mà Nam Phi Vũ ngồi ở phía trên, dựa vào long ỷ, tay chống lên cằm, ánh mắt trìu mến nhìn nàng.

Bình phong bên cạnh vừa đủ che đi thân hình của Thôi Lục Bảo, để quan viên phía dưới không nhìn thấy nàng, nhưng lại không chắn được tầm nhìn của Nam Phi Vũ.

Thôi Lục Bảo bĩu môi lườm hắn một cách không vui. Muốn thượng triều là hắn, tại sao lại bắt nàng đến cùng?

“Tiểu thư, người uống ly trà nóng.” Cung nữ hầu hạ cẩn thận bưng chén trà đưa cho nàng, Thôi Lục Bảo dùng tay trái đón lấy, còn tay phải nàng… vẫn còn đang quấn băng vải, không thể động đậy.

Nam Phi Vũ nói rằng vết thương của nàng đột nhiên hồi phục sẽ khiến mọi người nghi ngờ, vì vậy nửa tháng này nàng đều ở trong tẩm cung của hắn, không đi đâu cả.

Nàng làm sao chịu nổi, ngày hôm qua không nhịn được liền kháng nghị với hắn, nói nàng không muốn ở trong tẩm cung nữa, buồn chán muốn chết!

Nhưng Nam Phi Vũ thậm chí không thèm quan tâm đến nàng, nàng tức giận quay lưng, không để ý thì không để ý, nàng cũng không thèm để ý đến hắn nữa.

Ai biết được mới sáng sớm ra, nàng liền bị hắn làm ồn mà tỉnh.

Nàng còn đang mơ màng ngủ, đôi mắt khép hờ. “Chàng làm gì…” nàng lẩm bẩm, răng môi triền miên, đôi mắt cũng từ từ nhắm lại.

“Nàng không phải muốn ra ngoài sao? Đi thôi, cùng ta thượng triều.” Nam Phi Vũ quấn vải trắng lên tay phải của nàng, để cung nữ tiến vào hầu hạ nàng đánh răng rửa mặt.

“Cái gì?” Thôi Lục Bảo nghi hoặc, vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, nàng nhíu mày, mơ hồ hỏi lại. “Thượng triều?”

“Đúng vậy!” Nam Phi Vũ mỉm cười, thay long bào. “Để nàng không giận dỗi với ta nữa.”

Cái gì? Nàng còn chưa kịp phản ứng đã bị cung nữ giúp nàng mặc quần áo, sau đó theo hắn đến Kim điện, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.

Quá đáng!

Thôi Lục Bảo từ hộp điểm tâm cầm lấy miếng quế hoa cao, dùng sức cắn một miếng, như thể đang cắn miếng thịt của hắn, mắt hạnh tức giận nhìn Nam Phi Vũ.

Nhưng nàng không biết rằng, ánh mắt nàng nhìn hắn giống một con sóc nhỏ, miệng nhỏ cắn đồ ăn, một chút lực sát thương cũng không có, ngược lại còn hết sức đáng yêu.