Chương 6

Thôi Lục Bảo nhìn bàn tay trống rỗng của mình, lại nhìn khoảng cách mà hắn vẽ ra, nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ lặng lẽ tiếp cận hắn.

“Tiểu cô nương…” Nam Phi Vũ lại tiếp tục lùi.

“Lục Bảo, ta tên Thôi Lục Bảo.” Lại tiến lên phía trước, nàng cười với hắn đáp. Vu nữ Bắc Ngụy vang danh thiên hạ, nhưng không có ai biết được tên thật của các nàng. Trên đời này chỉ có người trong gia tộc mới biết được tên của nàng, đến hoàng tộc Bắc Ngụy cũng không biết, bởi vậy nên nàng không sợ nói ra tên của mình.

“Thôi cô nương…” Hắn lùi một bước, nàng liền tiến một bước, Nam Phi Vũ cau mày, dứt khoát không lùi nữa.

“Tiểu Lục.” Thấy hắn không lùi nữa, Thôi Lục Bảo mãn nguyện, cười càng rạng rỡ hơn, đôi mắt hạnh màu trà cong cong như trăng khuyết. “Chàng có thể gọi ta tiểu Lục.”

Sự nhiệt tình của nàng khiến Nam Phi Vũ phải nhướn mày, tuy trên môi vẫn mang theo nụ cười nhàn, nhưng trong lòng lại có một tia cảnh giác. Cô nương mặc trang phục dị tộc, lại đối với hắn nhiệt tình như vậy, chẳng lẽ có mục đích gì sao?

“Không có, ta không có mục đích.” Thôi Lục Bảo lắc đầu, khóe mắt cũng mang theo ý cười. “Chàng đừng sợ, ta không phải người xấu.”

Nam Phi Vũ không khỏi kinh ngạc khi thấy suy nghĩ của mình bị người khác nhìn thấu. Hắn trước giờ luôn che giấu tâm tư của bản thân, đến ngay cả đám đại thần gian kia đều không thể nhìn ra được hắn đang nghĩ gì, tiểu cô nương này thế mà…

Hắn càng cảnh giác hơn, đối mặt với nụ cười ngây thơ của nàng, ánh mắt Nam Phi Vũ chợt lạnh.

Thôi Lục Bảo chớp mắt, đối với suy nghĩ của Nam Phi Vũ nàng đều “nghe” thấy. Nàng le lưỡi với hắn, nghe trộm tiếng lòng của người khác là rất vô đạo đức, nàng bình thường đều tận lực không sử dụng, nhưng nàng xem phản ứng của hắn cảm thấy rất vui vẻ, mới nghe trộm một chút.

“Ta xin lỗi.” Nàng xin lỗi vì đã nghe trộm.

“Hả?” Nàng đột nhiên xin lỗi khiến Nam Phi Vũ có chút nghi hoặc.

“Không có gì.” Thôi Lục Bảo lắc đầu, nụ cười trên mặt chưa từng biến mất, rất ít người có thể lạnh mặt đối với nụ cười sáng lạn của nàng.

Mắt Nam Phi Vũ tối dầm, nụ cười trên môi nhàn nhạt, nhưng nụ cười ấy lại không lọt vào đáy mắt. “Nếu không có việc gì, ta liền đi trước.”

“A!” Lần này nàng không ngăn cản hắn rời đi. Nhìn Nam Phi Vũ rời đi, Thôi Lục Bảo bĩu môi.

“Xì —” tiểu bạch mã dụi đầu vào người nàng.

“Tiểu Mao Tặc.” Thôi Lục Bảo ôm lấy đầu của tiểu bạch mã, miệng nhỏ lẩm bẩm. “Đại ca ca thay đổi rồi!”

Nhìn thấy Nam Phi Vũ, nàng liền nghĩ đến hắn, đại ca ca mà nàng đã gặp lúc nhỏ.

Khí chất hoàng thất cao quý làm nàng nghĩ tới hồi ức đã từ rất lâu.

Chỉ là khí chất vương giả lúc đó còn ấm áp, hiện tại càng trở nên cường đại, nhưng lạnh lẽo.

Nhưng trong sự lạnh lẽo ấy, lại có một chút cô đơn.

Hoàng đế, làm gì có ai không cô đơn cơ chứ? Nhưng sự cô đơn của đại ca ca… Thôi Lục Bảo cau mày, không diễn tả được cảm giác đó.

“Xì —” Tiểu bạch mã dụi vào người chủ nhân, mất hứng khi thấy tiểu chủ nhân bỏ bê nó, nó kêu lên kháng nghị. “Aizz —” Nó đói rồi.

Thôi Lục Bảo hoàn hồn, vỗ nhẹ lên đầu tiểu bạch mã, “Được rồi, biết là mày đói rồi.” Nàng cười và dẫn tiểu bạch mã về phía nhà trọ.

Những nghi ngờ vừa rồi cũng được nàng bỏ lại phía sau, nhưng mà… mắt hạnh xinh đẹp liếc nhìn một cách gian xảo, lập tức nở nụ cười.

Đại ca ca, chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi.

Nam Phi Vũ không ngừng nghĩ đến tiểu cô nương mà hắn gặp đêm ấy.

Nàng nói, nàng tên Thôi Lục Bảo.

Lúc hắn rời đi, hắn đã âm thầm chỉ thị cho ám vệ theo dõi hành tung của nàng vào báo cáo lại cho hắn nhất cử nhất động của nàng.

Nhưng mà, nàng cứ như biến mất trong không khí.

Ám vệ mà hắn phái đến bẩm báo lại rằng đêm đó nàng ở lại nhà trọ Lai Phúc, hắn cũng luôn canh ở ngoài cửa, nhưng sáng ngày hôm sau đã không thấy nàng đâu, ám vệ cũng không thấy nàng từ trong phòng đi ra. Nhưng nàng và con ngựa đó đã thực sự biến mất.

Nàng mặc trang phục dị tộc, còn mang theo một con bảo mã, nhất định rất thu hút người khác. . Nhưng khắp thành đều không tìm thấy được hành tung của nàng.

Chuyện này thật kỳ lạ. Nam Phi Vũ nghĩ đến nụ cười ngây thơ của Thôi Lục Bảo, ánh mắt hắn trầm xuống, hắn biết cô nương này nhất định không đơn giản.

Che dấu hành tung của mình, nàng nhất định biết hắn cho người theo dõi nàng?

Nhưng nàng đang trốn ở đâu? Ngay cả khi nàng thay bộ trang phục dị tộc đó ra, tướng mạo của nàng không giống người Kim Lăng, nàng không thể nào hoàn toàn che hết được dấu vết.

Trừ khi nàng có nội ứng ở kinh thành.

Đôi mắt đen trầm ngâm của hắn không khỏi trở nên lạnh lùng hơn. Hắn cũng không biết tại sao mình lại quan tâm đến Thôi Lục Bảo như vậy. Nhưng hắn lại cảm thấy bất an khi suy nghĩ của mình bị tiểu cô nương nhìn thấu. Hơn nữa, hắn có thể nhìn ra, Thôi Lục Bảo không phải người bình thường.

Khí chất của nàng không giống với người khác, cho dù là danh gia thiên kim cũng không thể có khí chất cao quý như vậy. Mà đôi mắt của nàng, dường như có thể nhìn thấu lòng người.

Lúc gặp nàng, Nam Phi Vũ cảm giác hắn không cần phải che dấu điều gì. Điều này khiến lòng hắn căng thẳng, thập phần cảnh giác.

Thôi Lục Bảo, rốt cuộc nàng là ai?

Hoặc là, hắn nên phái người điều tra cái tên này — — mặc dù đây có thể là một cái tên giả.

“Hoàng thượng.” Trần Huyền tới gần, hắn khom người bẩm báo: “Các vị đại nhân đã chuẩn bị xong, có thể chuẩn bị xuất phát được chưa ạ?”

“Được!” Nam Phi Vũ khẽ ngước mắt lên, mỉm cười khiến người khác không thể nhìn ra hắn vừa rồi đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.

Hắn nhìn đám đại thần bên cạnh, hôm nay là ngày đi săn, cứ hai tháng một lần, điều chỉnh lại tinh thần và thể chất.

Lúc này hắn đang ở bãi săn với một đám cận thần bên cạnh.

“Xuất phát! Hôm nay ai săn được nhiều nhất, trẫm sẽ có thưởng lớn.” Hắn cao giọng, đá vào bụng ngựa, phi nước đại về phía trước, tất cả quan viên đều đi theo phía sau.

Hắn giơ tay để các quan đại thần tránh ra, chỉ để Trần Huyền và hộ vệ thân cận ở lại phía sau.

Hắn trước giờ đi săn đều không thích có một đám người theo sau, hơn nữa hắn cũng lười nghe những lời khen ngợi của bọn họ, dễ làm giảm hứng thú săn bắn của hắn.

Trong nháy mắt hắn nhìn thấy một con nai chạy ngang qua bãi cỏ, Nam Phi Vũ cầm cung tên trên tay, kéo căng dây. Khi đang chuẩn bị bắn tên về phía trước, ánh mắt hắn bỗng trở nên lạnh lùng, nhanh chóng kéo cung hướng về phía bên trái, bắn mũi tên ra.

“A —” Một tiếng hét vang lên, một bóng người từ trên cây rơi xuống.

“Có thích khách! Hộ giá!” Trần Huyền lập tức kêu lên, hộ vệ liền lập tức bao quanh hoàng thượng, vài vị hắc y nhân từ trong chỗ tối lao ra và tấn công về phía trước.

Ngay lập tức, ánh đao sắc bén lướt qua.

Nam Phi Vũ thờ ơ ngồi trên lưng ngựa, lạnh lùng nhìn thích khách đánh nhau với hộ vệ, mà Trần Huyền đứng trước mặt hắn bảo vệ, đánh lùi thích khách muốn tới gần.

Đây không phải là lần đầu tiên có thích khách đến hàng thích. Nhưng năm nay, số lần thích khách xuất hiện càng nhiều, kẻ trong tối kia nóng lòng rồi sao?

Nam Phi Vũ cười nhẹ, nụ cười có vẻ ôn hòa, nhưng lại ẩn chứa tia máu, thậm chí đôi mắt đen láy cũng lóe lên một tia lạnh lùng.

“Cười lên thật đẹp.”

Một giọng nói khẽ vang lên từ trên đỉnh đầu, Nam Phi Vũ không chớp mắt, lập tức bắn tên nhọn trong tay, mắt đen hướng lên trên.

“A!” Thôi Lục Bảo kinh hãi vuốt ngực, nhìn mũi tên cắm vào thân cây, nàng vươn tay giả vờ lau mồ hôi lạnh trên trán. “Suýt chút nữa!” Suýt chút nữa cái mạng nhỏ của nàng không còn rồi.

Thiếu chút nữa? Không, hắn chắc chắn mũi tên vừa rồi có thể trúng giữa trán.

Nam Phi Vũ nhìn mũi tên trên cây đại thụ, rồi nhìn Thôi Lục Bảo đang giả vờ sợ hãi. Đôi mắt hắn ta tối sầm lại, hắn vậy mà không phát hiện ra nàng ở trên đó.

“Nàng ở đó từ khi nào?” Hắn trước giờ luôn cảnh giác, vậy mà không phát hiện ra nàng, nếu nàng không phát ra tiếng động, chỉ sợ hắn cũng sẽ không phát hiện ra.

“Ta vẫn luôn ở đây!” Thôi Lục Bảo đung đưa bắp chân, nàng mặc chiếc váy màu lam viền lông trắng, trên đầu đội chiếc mũ hoa lông trắng, chuông bạc trên tóc đung đưa theo từng cái lắc đầu của nàng nhẹ vang lên tiếng chuông.

“Ta ngồi đây rất lâu rồi, nhưng ta rất ngoan, không có phát ra tiếng động quấy rầy chàng săn bắn!” Nàng cười với hắn, đuôi mắt cong cong.

Ngồi lâu rồi?

Nam Phi Vũ hạ mắt. “Thật sao?” Hắn cầm chắc ám đao sẫm màu trong tay áo, chuẩn bị hướng về phía này, lại nghe thấy Thôi Lục Bảo kêu lên.

“A! Cẩn thận!”

Hắn nhíu mày, né tránh mũi tên đang lao đến, tay phải khẽ động, ám đao lập tức phi trúng giữa trán thích khách.

“Oa!” Thôi Lục Bảo tròn mắt, sùng bái nhìn hắn, miệng nhỏ nhắn kêu lên. “Siêu quá!” Nàng vỗ tay.

Những thích khách còn lại cũng đã bị hộ vệ hạ gục. Trần Huyền lập tức quỳ xuống. “Hoàng thượng, thần hộ giá chậm trễ…”

Nam Phi Vũ giơ tay ngăn cản lời nói của Trần HUyền, mắt đen nhìn chằm chằm vào Thôi Lục Bảo đang ngồi trên cây.

Không đợi hắn lên tiếng, Thôi Lục Bảo tròn mắt, “Không làm phiền các người nữa, ta đi trước.”

“Đi?” Nam Phi Vũ nhìn nàng nhếch miệng cười, nụ cười tuấn nhã mê người, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như băng. “Không, nàng không được đi đâu hết.”

“Cũng chưa chắc.” Thôi Lục Bảo le lưỡi với hắn, sau đó huýt một tiếng, tiểu bạch mã đột nhiên lao tới, tiếng huýt sáo thu hút một đàn ngựa tới, tiếng hí không ngừng.

Thôi Lục Bảo lập tức nhảy xuống dưới, ngồi lên lưng tiểu bạch mã, thân ảnh trắng như tuyết chạy như bay về phía trước. Nam Phi Vũ lập tức nắm lấy dây cương đuổi theo.

Tọa kỵ của hắn mặc dù được lựa chọn kỹ lưỡng, nhưng tiểu bạch mã là một bảo mã hiếm có, luôn có một khoảng cách nhất định giữa hai con ngựa. Mà Thôi Lục Bảo cưỡi ngựa rất giỏi, như hợp lại thành một thể với tiểu bạch mã.

“Ha! Đuổi được thì đuổi theo đi!” Nàng thậm chí còn quay đầu lại cười với hắn, miệng nhỏ khẽ phát ra tiếng cười.

Nam Phi Vũ biết nàng cố ý, nàng có thể dễ dàng thoát khỏi hắn, nhưng lại cố ý tạo khoảng cách nhất định giữa hai con ngựa, không cắt đuôi hắn, cũng không để hắn đuổi kịp.