Chương 1

Nam Phi Vũ nhớ lại năm đó, hắn nắm chặt tay nhị tỷ, hai người bị đưa đến một nơi rộng lớn. Một đám người muốn tách hắn khỏi nhị tỷ, hắn rất sợ.

“Nhị tỷ! Nhị tỷ…” Hắn sợ hãi khóc lớn, vươn tay muốn nắm lấy tay nhị tỷ.

“Vũ nhi! Các người thả ta ra! Mau thả Vũ nhi ra!” Nam Hân Nhạc dùng sức giãy giụa, đấm đá, cắn vào người đã tóm lấy nàng nhưng vẫn không thể thoát ra được.

“Nhị tỷ!” Hắn không nắm được tay nhị tỷ, bị đưa tới một nơi xa lại, hắn sợ hãi gọi, “Nhị tỷ…”

“Khóc cái gì? Ồn chết đi được!” Một người phụ nữ tức giận mắng hắn.

Nam Phi Vũ co rụt người lại, hai mắt đỏ hoe, vội vàng nín khóc, nhưng trong lòng càng sợ hãi, thân thể nhỏ bé không khỏi run rẩy.

Đây là đâu?

Hắn nhìn xung quanh, chỗ này so với phòng của hắn còn to hơn, đẹp hơn, nhưng không có phụ vương, cũng không có mẫu phi, không có tỷ tỷ,...

Nghĩ đến mẫu thân, hắn vội nhắm mắt lại, không dám nghĩ đến nữa.

Hắn lặng lẽ co ro ngồi trong góc, hai bàn tay nhỏ bé ôm lấy đầu gối, không dám phát ra âm thanh. Bụng hắn đói cồn cào, nhưng cũng không dám lên tiếng, cũng chẳng ai để ý đến hắn, chẳng ai gọi hắn ăn cơm.

Căn phòng rộng lớn rất yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ.

Hắn yên lặng ôm lấy mình, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

“Vũ nhi, Vũ nhi…”

Nam Phi Vũ sững sờ, hắn dường như nghe thấy giọng nói của nhị tỷ. Hắn vội vã mở mắt, hoảng hốt nhìn nhị tỷ.

“Vũ nhi! Đệ có ổn không? Đệ không sao chứ? Có ai bắt nạt đệ không? Hả?” Nam Hân Nhạc lo lắng sờ khắp người hắn, sợ hắn bị thương.

“Tỷ…” Hắn đưa tay nắm lấy váy của nhị tỷ, cảm giác trên tay là thật, nước mắt lập tức trào ra. “Vũ nhi sợ…”

“Ngoan, đừng sợ.” Nam Hân Nhạc ôm chặt lấy hắn. “Đừng sợ, sau này nhị tỷ sẽ không rời xa đệ, nhị tỷ bảo vệ đệ, đừng sợ.”

Hắn òa khóc, ôm chặt lấy thân thể ấm áp quen thuộc trước mặt, hắn yên tâm rúc vào, yên tâm được bảo vệ.

Hắn cái gì cũng không biết, chỉ biết bên cạnh có nhị tỷ, hắn yên tâm ở bên cạnh nàng, không dám buông tay nàng ra.

Rất lâu sau đó, đại tỷ mà hắn đã lâu không gặp xuất hiện. Đại tỷ cười rồi xoa đầu hắn, sau đó hắn được thay quần áo mới, đưa tới cung điện nguy nga tráng lệ, ngồi lên một chiếc ghế lớn màu vàng rất đẹp, mà ở phía dưới bậc thang, một đám người cúi đầu quỳ trước hắn.

Hắn ngơ ngác nhìn đám người, không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng từ lúc đó, hắn được mọi người gọi “Hoàng thượng”. Hắn không còn là Nam Phi Vũ, mà là Hoàng đế của Kim Lăng hoàng triều.

Xung quanh hắn bắt đầu có một đám người hầu đi theo, lại có thêm một vị hoàng thúc, mà vị hoàng thúc đó phụ trách dạy dỗ hắn. Đối với vị hoàng thúc này, hắn cảm thấy khϊếp sợ theo bản năng, trong tiềm thức muốn đi tìm tỷ tỷ che chở, nhưng khi hắn nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng của hoàng thúc, hắn liền cứng đờ cả người.

Hắn cúi đầu không dám nói gì cả.

“Vũ nhi đừng sợ, tỷ tỷ sẽ bảo vệ đệ.” Nhị tỷ ôm lấy hắn, lặp lại lời này cho hắn nghe. Hắn nhắm mắt, mặc cho vòng tay quen thuộc ôm lấy.

Nam Phi Vũ tin rằng đôi tay này sẽ mãi bảo vệ hắn. Hắn không phải sợ, chỉ cần yên tâm được bảo vệ, những cái khác, hắn không nghe, cũng không nhìn.

Nhưng ác mộng luôn bám theo hắn như hình với bóng, máu tươi nhuộm đỏ ngực mẫu phi, tiếng kêu thảm thiết dội vào tai hắn, mỗi ngày mỗi đêm quấn lấy hắn như ma quỷ.

Nam Phi Vũ bật dậy, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy sợ hãi, l*иg ngực phập phồng, quần áo đơn bạc ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Tiếng sấm rền vang khiến tim hắn đập loạn hơn, khó khăn đến mức như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Hắn cắn chặt môi, nhanh chóng nhảy xuống giường.

Tỷ tỷ… Hắn muốn đi tìm tỷ tỷ.

Tiếng sấm át đi tiếng bước chân của hắn, mưa to như trút nước, bóng dáng nhỏ bé trong đêm tối nhìn không rõ, hắn lách qua đám thị vệ tuần tra đi tới tòa bạch tháp mà đại tỷ ở.

Bên trong bạch tháp rất yên tĩnh, không có bất kỳ hộ vệ nào. Bên tường có ánh nến lập lòe, Nam Phi Vũ dừng bước, sự im lặng này khiến hắn cảm thấy bất an.

Nắm chặt tay, hắn nhịn không được nhẹ nhàng hướng về phía tẩm cung, nhưng khi hắn đến trước cửa, cả người đều cứng đơ.

Hắn nhìn thấy người mà hắn gọi là hoàng thúc ở bên trong, mà đại tỷ quỳ trước mặt hắn.

“Ngụy Tử, nàng muốn hầu hạ ta thế nào?” Nam nhân nhếch miệng cười, nâng chiếc cằm thanh tú của nữ nhân lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra nụ cười tà ác.

Nam Ngụy Tử rũ mắt, cởi thắt lưng của nam nhân…

Nam Phi Vũ mở to mắt, hắn không dám phát ra âm thanh, chỉ ngây người nhìn.

Nam nhân sớm đã phát hiện ra sự tồn tại của hắn, nụ cười trên môi khiến Nam Phi Vũ lạnh cả người, hắn nghĩ lại năm đó, nam nhân này cũng cười với hắn như vậy.

Hắn sẽ không bao giờ quên được sự khinh thường trong nụ cười đó.

Hắn không thể làm gì khác hơn ngoài xoay người bỏ chạy.

Hắn muốn giả vờ như cái gì cũng đều không biết, nhưng trong đầu cứ hiện lên hình ảnh tỷ tỷ xinh đẹp tôn quý của hắn vậy mà… Nam Phi Vũ vội nhắm mắt lại.

Mặc dù tuổi nhỏ, nhưng hắn ở trong hoàng cung sao có thể không hiểu điều đó nghĩa là gì.

Nhưng hắn không hiểu, cũng không muốn hiểu.

“Nhị tỷ…” Đúng, hắn muốn đi tìm nhị tỷ.

Nam Phi Vũ vội chạy tới biệt viện của Nam Hân Nhạc. Vẫn chưa đến gần, hắn đã nghe thấy tiếng đao kiếm yếu ớt phát ra trong làn mưa.

Hắn ngơ ngác nhìn thấy một đám hắc y nhân đang bao vây lấy nhị tỷ, tay cầm kiếm không ngừng tấn công nàng. Mà nhị tỷ vung cây thương trong tay, ánh mắt không chút sợ hãi chiến đấu.

Đột nhiên, một nhát kiếm sắc bén xoẹt qua ngực nhị tỷ, nhị tỷ lùi lại, nhưng máu vẫn phun ra.

“Công chúa!” Đối phương lập tức ngừng công kích.

“Đừng dừng, tiếp tục!” Nam Hân Nhạc mím môi, nắm chặt cây thương của mình, lập tức tấn công về phía trước.

Bọn họ đều không phát hiện ra hắn, nhưng hắn lại không dám đặt chân vào.

Vũ nhi, sau này phụ vương không ở bên cạnh, con phải bảo vệ mẫu phi và hai vị tỷ tỷ.

Hắn nhớ lại lời phụ thân nói bên tai hắn trước khi mất tích, lúc đó hắn tuổi nhỏ nghe không hiểu, nhưng hiện tại lại ghi nhớ sâu sắc.

Hắn xoay người im lặng rời đi.

Trong tâm trí hắn hiện lên hình ảnh cây trâm cắm vào ngực của mẫu phi, nhuốm đỏ máu tươi, những tiếng la hét khủng khϊếp cùng vòng tay run rẩy ôm chặt lấy hắn…

Vũ nhi, đừng sợ, tỷ tỷ sẽ mãi mãi bảo vệ đệ.

Bảo vệ…

Nam Phi Vũ nhìn vào tay mình, lòng bàn tay mềm mại mịn màng cho thấy cuộc sống được nuông chiều của hắn. Hắn nghĩ đến tay của nhỉ tỷ, thô ráp như vậy, thậm chí còn chai sạn.

Hắn nắm chặt tay, hắn luôn không nghe không thấy không nhìn, nhưng từ giờ phút này, nghĩ tới sự sỉ nhục mà đại tỷ phải chịu đựng, nghĩ tới nụ cười khinh miệt của nam nhân, nghĩ tới vết thương trên người nhị tỷ, lại nghĩ tới bản thân hắn được bọn họ bảo vệ kỹ càng. Hắn luôn được bảo vệ, thậm chí yên lòng khi được bảo vệ.

“Phụ vương…” Hắn không làm được, hắn không bảo vệ được mẫu phi, không bảo vệ được tỷ tỷ, hắn thậm chí trốn tránh, giả vờ như cái gì cũng không biết.

Mà vào lúc đó, hắn vẫn có thể tiếp tục an nhiên dưới sự bảo vệ của bọn họ sao?

Nam Phi Vũ hoảng hốt, hắn trở về tẩm cung, nhìn xung quanh cung điện to lớn, nhưng trong lòng tràn ngập sự chán ghét. Hắn không muốn ở lại đây, hắn không muốn…

Hắn trốn rồi!

Hắn trốn ra từ địa đạo mà hắn tình cờ phát hiện ra, có thể dẫn ra bên ngoài. Hắn coi địa đạo này là bí mật của hắn, nhưng chưa từng nghĩ hắn sẽ có ngày hắn trốn thoát ra từ đây.

Nhưng rời khỏi hoàng cung, hắn chẳng có chỗ nào để đi.

Những bước chân hoảng loạn không nơi nương tựa, hắn có thể đi đâu?

Hắn ngẩng đầu, lại phát hiện mình đã tới Nam Vương phủ, hắn đẩy cửa bước vào bên trong.

Đi qua đại sảnh, hắn nhìn xung quanh. Mặc dù trời đã tối, nhưng hắn biết đồ đạc bên trong vẫn như cũ, hoàn toàn không có gì thay đổi. Nhưng ngôi nhà này đã không phải một bóng người, bầu không khí hiu quạnh, không còn hưng thịnh như trước nữa. Hắn thậm chí không dám nhắm mắt lại, sợ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết khi đó.

Rời khỏi vương phủ, Nam Phi Vũ co chân ngồi ở một góc, cô độc ôm lấy chính mình. Y phục trên người sớm đã ướt sũng nước mưa, gió lạnh gào thét, nhưng hắn lại không cảm thấy lạnh, chỉ là đôi mắt trống rỗng vùi vào đầu gối, khuôn mặt lăn xuống hơi nóng như thiêu đốt, nhưng không sưởi ấm được cơ thể lạnh cóng.

“Đại ca ca, huynh làm sao vậy?”

Giọng nói mềm mại truyền đến bên tai, Nam Phi Vũ sững sờ ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn tiểu cô nương trước mặt.

Nàng thật sự rất nhỏ, một tay cầm đèn l*иg, một tay cầm ô dầu, chiếc ô còn cao hơn nàng, khiến nàng cầm có chút khó khăn.

Hắn ngơ ngác nhìn tiểu cô nương, dưới ánh đèn, hắn nhìn ra khuôn mặt nàng rất trắng, miệng nhỏ hồng hồng, có đôi mắt to tròn, trên đầu có hai búi tóc nho nhỏ được buộc dây hồng, trên người khoác chiếc áo bông dày sụ màu hồng, trông như một bông cẩm tú cầu.

“Đại ca ca, đã muộn như vậy rồi, tại sao huynh vẫn ở ngoài đường?” Nàng nghiêng đầu tò mò hỏi, nhưng cũng không nghĩ rằng bản thân mình đêm khuya vẫn đang ở ngoài đường.

Nam Phi Vũ cụp mắt xuống, phớt lờ nàng, tiếp tục vùi mặt vào đầu gối.

Bên tai vang lên tiếng sột soạt, mưa không còn rơi xuống nữa. Hắn ngẩng đầu lên liền phát hiện tiểu cô nương đang ngồi bên cạnh mình, l*иg đèn đặt ở dưới đất, trên tay cầm ô dầu che kín cho cả hai người.

“Đại ca ca, huynh muốn ăn kẹo không?” Nàng lấy kẹo từ trong ngực ra hào phóng chia cho hắn.

Nam Phi Vũ ngoảnh mặt phớt lờ.

Tiểu cô nương cũng không để tâm, tự mình ăn kẹo, tay vẫn nắm lấy ô, chỉ là không nói chuyện nữa, cứ yên lặng như vậy ngồi bên cạnh hắn.

“Ta luôn được bảo vệ.” Một lúc lâu sau, Nam Phi Vũ mới thấp giọng khàn khàn nói. Hắn không biết tại sao hắn lại muốn nói, cũng không biết tiểu cô nương có nghe hiểu không, hắn chỉ cần có người lắng nghe mà thôi.