Tiết tử

Thật ra, đôi tay đang bịt chặt hai tai của hắn không thể ngăn được mọi âm thanh.

Nam Phi Vũ mở mắt, thân hình nhỏ bé của hắn bị nhị tỷ ôm chặt, thân thể của nhị tỷ cũng không ấm áp như thường ngày mà lạnh đến phát run, ngay cả đôi tay đang bịt chặt tai hắn cũng ướt đẫm mồ hôi.

Thấp thoáng, đôi tai bị bịt chặt của hắn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, không ngừng vọng vào tai hắn. Mà hắn phát hiện, âm thanh kỳ lạ ấy càng nhiều, nhị tỷ lại ôm hắn càng chặt, mơ hồ làm đau hắn, mà thân thể đang run rẩy ấy toát ra càng nhiều mồ hôi lạnh, khiến cho hắn cũng cảm thấy sợ hãi theo.

Bàn tay nhỏ bé của hắn nắm chặt y phục của nhị tỷ, hắn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng mấy ngày trước hắn đã không nhìn thấy phụ vương, vừa rội mẫu phi cũng bất tỉnh, sắc mặt của mỗi người đều rất khó nhìn, mà hắn luôn được nhị tỷ ôm chặt, mở to hai mắt, hắn nghi hoặc giật giật tay áo nhị tỷ.

“Tỷ…” giọng nói trẻ con tràn đầy nghi hoặc, tại sao có một đám người ở trong phòng, còn có… mẫu phi đâu? Mẫu phi của hắn ngất đi rồi. “Mẫu phi…” hắn muốn đi tìm mẫu phi.

“Vũ nhi ngoan。“ Nhị tỷ xoa đầu, cười với hắn, nhưng hắn có thể nhìn ra nụ cười của nhị tỷ so với trước kia không giống nhau, ánh mắt trẻ con tràn đầy nghi hoặc, chỗ nào không giống đây?

Hắn cố gắng suy nghĩ, nhưng xung quanh có động tĩnh, hắn nghe thấy giọng của mẫu phi, mẫu phi đã tỉnh lại rồi?

Hắn mừng rỡ quay đầu, vừa định kêu lên một tiếng, liền thấy trước ngực mẫu phi máu tươi phun ra. Hắn sửng sốt, nghe thấy tiếng khóc than của nhị tỷ, sau đó lập tức dùng tay che lấy mắt hắn, đem hắn ôm chặt trong l*иg ngực.

“Vũ nhi, nhắm mắt vào.” Thanh âm của nhị tỷ nghẹn ngào mà run rẩy.

Sau đó, hắn được ôm lên, đôi tai bị bịt chặt nhưng mắt hắn vẫn mở to, hắn không thể quên được hình ảnh mẫu phi bê bết máu.

Đã xảy ra chuyện gì?

Hắn không hiểu, những âm thanh la hét vang vọng đến, thân thể đang run rẩy sợ hãi ôm chặt lấy hắn, hắn đều không hiểu, nhưng nỗi sợ hãi đó cũng đã ảnh hưởng đến hắn.

Đôi tay ôm hắn càng chặt hơn khiến hắn nhíu mày.

“Tỷ tỷ… đau…” Nhưng hắn không dám buông lỏng bàn tay đang nắm chặt tay áo tỷ tỷ, cũng không dám ngẩng mặt lên, ánh mắt kinh hoàng không ngừng nhớ lại những hình ảnh vừa xảy ra.

Mẫu phi rút trâm cài, đâm thẳng vào ngực, máu tươi trào ra trên ngực mẫu phi… một mảng đỏ.

“Vũ nghi ngoan, nhắm mắt lại.” Nhị tỷ nhẹ nhàng thả lỏng tay ra, thanh âm có chút run rẩy nhẹ nhàng an ủi hắn.

Đúng vậy, nhắm mắt vào, hắn cái gì cũng đều không nhìn thấy.

Đối với những chuyện vừa xảy ra, hắn cái gì cũng không hiểu, cũng không biết.

Hắn chỉ có thể nắm chặt bàn tay đang ôm chặt lấy hắn, không dám buông ra, cũng cho rằng bản thân sẽ không bao giờ buông. Mãi sau hắn mới biết, có lúc, nắm chặt không có nghĩa là cả đời đều có thể nắm.

Bởi vậy, cuối cùng hắn vẫn phải buông tay.