Chương 4

Tần Nhiễm đã có một giấc mơ rất dài.

Trong mơ, Tần Nhiễm quay về lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Vân Thâm.

Khi đó Diệp Vân Thâm chỉ có tám tuổi, tính tình điềm đạm yên tĩnh không giống bạn bè trang lứa, hắn lặng lẽ ngồi ở chiếc ghế dài trong vườn, trong tay cầm cuốn sách mà ngoài bìa toàn là những vì sao, cau mày, thần sắc vô cùng chăm chú.

‘Cậu ở đây làm gì vậy?’.

Tần Nhiễm nhớ rõ, đó là câu nói đầu tiên khi hắn nhìn thấy Diệp Vân Thâm.

‘Cậu là ai?’ nhìn thấy trong nhà đột nhiên xuất hiện một người xa lạ, Diệp Vân Thâm cũng không có một chút hoảng sợ, ngược lại nhàn nhạt hỏi.

Lúc này, Trình Hi Hòa đi đến sau lưng Tần Nhiễm, ngồi xổm xuống, dắt tay Diệp Vân Thâm nói : ‘đây là con trai của chú con, hắn gọi Tần Nhiễm, ở chỗ này chơi vài ngày, con phải đối xử tốt với hắn’.

Thái độ Diệp Vân Thâm ôn hoà, gật gật đầu: ‘Dạ’.

Vừa chuyển một cái, bọn hắn đã trưởng thành.

‘Vân Thâm, chúng ta kết hôn đi’.

"Trong lòng tôi có người khác rồi’.

‘không sao, tôi không bận tâm’.

Diệp Vân Thâm nắm tay Tần Nhiễm, bình tĩnh đeo nhẫn lên tay hắn, sau đó đặt xuống một nụ hôn nhẹ nhàng.

Mọi thứ nhìn vào dường như rất tự nhiên, trong mắt Tần Nhiễm tràn đầy những câu chúc tốt đẹp cho cuộc sống tương lai của bọn hắn, hắn cho rằng chỉ cần hắn nổ lực, Diệp Vân Thâm sớm muộn cũng sẽ yêu thích hắn.

Cho đến đêm tân hôn ngày đó, Diệp Vân Thâm say xỉn hiếm có, hắn bị Diệp Dung Sâm cùng Lục Khiên Mã đỡ về phòng.

Tần Nhiễm chủ động hôn Diệp Vân Thâm, bộ vị yếu ớt trên cơ thể bị kéo căng ra, đau đớn xen lẫn kɧoáı ©ảʍ, ngọt ngào làm cho người vui đến phát khóc. Còn chưa kịp gọi tên người kia một cách trìu mến, thì lời nói tiếp theo của Diệp Vân Thâm giống như một vết dao để lại vết sẹo không bao giờ xóa được trong trái tim Tần Nhiễm.

‘Vân Tô, em có đau không?’.

Sau khi từ trong mộng tỉnh lại, hắn chậm rãi mở mắt ra, hắn rốt cục trở lại hiện thực—— đầu ngón tay lạnh buốt thấu xương, tứ chi tê cứng, trần nhà trắng như tuyết, còn có mùi thuốc làm cho người khác buồn nôn.

Người nhà đứng xung quanh dường bệnh, cả thở cũng không dám thở mạnh, cho đến khi bác sĩ kiểm tra xong: "Người bệnh đã không sao, chờ hắn thanh tỉnh một chút, có thể đưa đến phòng bệnh bình thường"

Tảng đá to lớn đặt ở ngực Ngụy Thất cuối cùng cũng rơi xuống, hắn nắm thật chặt bàn tay lạnh như băng của Tần Nhiễm, ôn nhu an ủi: "Không sao, Nhiễm Nhiễm, mọi chuyện đều đã qua".

"Nhiễm Nhiễm, có thấy ở đâu không thoải mái không?" Tần Tiêu thấy Tần Nhiễm tỉnh táo lại, cũng thở phào nhẹ nhõm"Nếu không thoải mái, phải nói với baba, biết không? Không nên chịu đựng một mình".

Từ trước đến nay Tần Hạ luôn ồn ào nhưng bây giờ lại vô cùng yên lặng, nhìn thấy Tần Tiêu mở miệng, liền kiềm lại lời nói. Tô Diễm xoa xoa vai Tần Hạ, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: " Anh Tần Nhiễm đã tỉnh, em mau lại chào hỏi đi".

Tần Hạ xoay người, vuốt hốc mắt đau xót, hít thở sâu vài cái, mới miễn cưỡng nặn ra khuôn mặt cười còn khó coi hơn khóc, đi đến bên cạnh Tần Nhiễm, cúi người, chóp mũi cọ xát với khuôn mặt Tần Nhiễm, đây là động tác làm nũng lúc nhỏ hắn thường làm với Tần Nhiễm: "Anh, anh phải mau khỏe lại, khi nào khỏe hơn thì chúng ta cùng nhau về nhà".

"Được" Giọng nói khàn khàn và đứt quãng của Tần Nhiễm giống như một chiếc đĩa casate cũ, làm người ta suýt nữa bật khóc.

Tần Nhiễm quay đầu, nhìn thấy cái bụng phẳng lì của mình, trong nội tâm đã có đáp án, nhưng vẫn là lừa mình dối người mà hỏi thăm: "Con có thể......Nhìn thấy đứa nhỏ không?".

Ngụy Thất với Tần Tiêu đồng thời sững sờ, Tần Hạ thấy ba không mở miệng, cũng không dám dễ dàng nói cho Tần Nhiễm sự việc đau lòng này.

Tất cả mọi người không nói lời nào, Tần Nhiễm có ngốc cũng nhìn ra là chuyện gì, hắn cong môi cười yếu ớt dưới sự ngạc nhiên của mọi người, ánh mắt tĩnh mịch đến đáng sợ: "Không còn......Cũng tốt".

Nếu như có thể quay ngược thời gian, nếu như trí nhớ có thể thay đổi, nếu như tình yêu có thể dừng lại, Tần Nhiễm hy vọng chưa từng gặp qua Diệp Vân Thâm.

Đau đến tê tâm liệt phế như vậy, một lần là đã đủ lắm rồi.

Lặn lội đường xa vừa mới ra sân bay Giản Tùng Mặc liền nhanh chóng bắt taxi đi đến bệnh viện, do trời mưa liên tục nên tốc độ của chiếc xe chạy chậm lại, tài xế cô đơn sốt ruột bắt chuyện với Giản Tùng Mặc: "Ngài mới trở về từ nước ngoài để thăm người thân sao?".

Giản Tùng Mặc trả lời ngắn gọn, súc tích: "Đi thăm một người bạn".

"Hôn lễ? " Tài xế kiên nhẫn tiếp tục chủ đề.

Giản Tùng Mặc trầm giọng: "Khó sinh".

"Vậy bạn của ngài đúng thật là xui xẻo, lại sinh non trong mấy ngày hôm nay" Tài xế vừa nói vừa nhíu mày.

Sắc mặc Giản Tùng Mặc không có chút thay đổi, nghe nói như thế, khẽ ngẩng đầu, hỏi: "Làm sao vậy?".

"Thành phố B xảy ra động đất, nguồn lực cứu hộ ở đó không đủ, một nửa bác sĩ ở thành phố A đang khẩn trương đến thành phố B trợ giúp, những người còn lại...có lẽ sẽ rất bận" Tài xế chậm rãi nói, "Theo như tin tức hai ngày này, trên đường cao tốc liên tục xảy ra tai nạn giao thông, người bị thương được đưa đến bệnh viện rất nhiều, chỉ sợ lúc này các bác sĩ không có tâm trạng đỡ đẻ".

Giản Tùng Mặc trầm mặc không nói, qua hồi lâu, mở cửa kính xe, mấy giọt mưa tí tách tí tách rơi trên mặt, hắn nhàn nhạt hỏi: "Trận mưa lâu rồi sao?".

Tài xế sửng sốt một chút, lập tức trả lời: "Không, vừa mới mưa không bao lâu".

"Vậy sao?" Giản Tùng Mặc thấp giọng thì thầm.

Sau khi đến bệnh viện, Giản Tùng Mặc đưa cho tài xế vài trăm nhân dân tệ với một tờ danh thϊếp dưới ánh mắt kinh ngạc của đối phương: "Phiền anh đem hành lý của tôi đến khách sạn Bắc Cảnh, đây là danh thϊếp của tôi, chỉ cần giao cho tiếp tân, bọn họ sẽ thay tôi xử lý".

"Được rồi, không có vấn đề" Tài xế sảng khoái đáp ứng, dù sao số tiền mà Giản Tùng Mặc đưa cũng đủ cho thu nhập của hắn hôm nay.

Giản Tùng Mặc gọi điện thoại cho Tần Hạ, xác nhận vị trí phòng bệnh, trái tim hắn run rẫy.

Sau hôn lễ, ngoại trừ những tin nhắn hỏi thăm, hai năm qua Giản Tùng Mặc chưa từng gặp Tần Nhiễm, hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến sẽ gặp người hắn thương nhớ trong hoàn cảnh này.

Lúc Giản Tùng Mặc tiến vào phòng bệnh, bầu không khí nặng nề áp lực, hắn gõ nhẹ cửa phòng: "Chú Tần, chú Ngụy".

Ngụy Thất cùng Tần Tiêu không nghĩ tới Giản Tùng Mặc lại không ngại đường xa chạy tới đây, bọn hắn hơi ngạc nhiên, đồng thời nhìn về phía Tần Hạ. Tần Hạ quay đầu, tựa hồ chuyện này không liên quan tới hắn.

"Tiểu Mặc, sao cậu lại tới đây, mau vào đi" Ngụy Thất vẫy tay, kêu Giản Tùng Mặc vào cửa, lại nhẹ giọng nói vào tai Tần Nhiễm, "Nhiễm Nhiễm, Tiểu Mặc tới thăm con".

Ngụy Thất đứng dậy, nhường chỗ cho Giản Tùng Mặc, Giản Tùng Mặc cùng Tần Tiêu vội vàng gật đầu, liền đi tới bên cạnh Tần Nhiễm.

Nhìn qua Tần Nhiễm gầy gò hơn hai năm trước, cái cằm hơi nhọn khiến người khác đau lòng, Giản Tùng Mặc không dám nói chuyện lớn tiếng, như là sợ hù đến đối phương: "Nhiễm Nhiễm, là tôi, tôi là Tiểu Mặc. "

Nghe được tiếng gọi quen thuộc, Tần Nhiễm mở mắt ra, đôi môi mỏng khô nứt vừa vặn nở ra nụ cười ảm đạm, nửa vui đùa nửa trách cứ: "Sao mà vẫn......Không biết lớn nhỏ vậy, tôi lớn hơn cậu đấy".

Nhìn thấy hơi thở mỏng manh của Tần Nhiễm, trái tim Giản Tùng Mặc như bị xé rách, hắn dừng lại thật lâu, mới ngoai nguôi được nỗi đau, con ngươi sáng rực lên, khuôn mặt tuấn tú ngày càng đẹp: "Lời nói của ngươi không tính, ngươi nói sẽ chiếu cố thật tốt chính mình. Nói mà không làm được, sao có thể làm anh?".

Tần Nhiễm nhìn thấy Giản Tùng Mặc như muốn khóc, tranh thủ thời gian nhắm mắt lại, nói dối: "Tôi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, các ngươi đi ra ngoài trước đi".

"Ngươi nghỉ ngơi thật tốt " Giản Tùng Mặc biết rõ Tần Nhiễm chẳng qua là không đành lòng nhìn hắn khổ sở, cho nên mới đuổi hắn đi.

Ngụy Thất cùng Tần Tiêu ở lại phòng bệnh cùng Tần Nhiễm, Tần hạ với Tô Diễm theo Giản Tùng Mặc

rời đi, tay Giản Tùng Mặc run rẫy móc hộp thuốc lá trong túi quần ra, Tô Diễm thấy thế ngăn cản nói: "Nơi này cấm hút thuốc, chúng ta đi ra ngoài trước đã".

Trong khu vườn hẻo lánh, Giản Tùng Mặc nhen nhóm một điếu thuốc, sắc mặt âm trầm: "Đứa bé không còn sao?".

"Không giữ được" Tần Hạ dựa vào cây cột ở trong vườn, thần sắc cô đơn.

Tô Diễm vỗ nhẹ vai Tần Hạ an ủi: "Anh Tần Nhiễm không có việc gì là tốt rồi, những thứ khác không trọng yếu".

Giản Tùng Mặc đã từng nghĩ Tần Nhiễm sẽ sống hạnh phúc khi không có hắn, cho nên hắn mới cam tâm tình nguyện buông tay.

Nhưng ông trời hết lần này đến lần khác trêu đùa bọn họ.

Giản Tùng Mặc bỏ ra hai năm thời gian, hao tổn tâm cơ muốn quên đi Tần Nhiễm, nhưng không cách nào làm được. Tần Nhiễm bỏ ra hai năm thời gian, toàn tâm toàn ý yêu Diệp Vân Thâm, lại tan nát cõi lòng.