Chương 5

Sau khi Tần Nhiễm tỉnh dậy, Diệp Vân Thâm với Trình Hi Hòa tới thăm nhiều lần, nhưng mỗi lần đều bị Tần Tiêu đuổi ra ngoài.

Hôm nay Trình Hi Hòa vẫn cố chấp cùng Diệp Vân Thâm đến bệnh viện, nhưng cũng chỉ nhận lấy câu trả lời như trước: "Tạm thời Nhiễm Nhiễm không muốn gặp các ngươi, trở về đi".

"Ba——".

"Đừng gọi tôi là ba" Tiếng nói Tần Tiêu không lớn, nhưng câu chữ lại vang rất cao và uy lực.

Trình Hi Hòa hơi ngạc nhiên, trong ấn tượng của hắn, từ trước đến nay Tần Tiêu vẫn là một người ôn nhu, chưa bao giờ lớn tiếng như hiện tại.

"Vân Thâm, con về trước đi" Trình Hi Hòa lại hỏi Tần Tiêu, "Anh, có thể nói vài câu được không?".

Tần Tiêu hơi do dự, nhưng cũng gật đầu: "Được".

Diệp Vân Thâm siết chặt nấm đấm, trên gương mặt lãnh đạm hiện lên một sự giãy giụa: "Con có thể đứng ở cửa nhìn Tần Nhiễm một chút thôi được không?".

"Nếu như đã không quan tâm thì cũng đừng có tự cho mình là tình cảm sâu đậm" Tần Tiêu đem câu nói mà mấy năm trước Tô Trạm đã từng nói với hắn, bây giờ nói lại cho Diệp Vân Thâm, "Tình cảm của cậu không làm cảm động ai đâu, trừ chính bản thân cậu".

Trình Hi Hòa có thể cảm nhận được trong lời nói của Tần Tiêu có trộn lẫn sự oán hận, giống như Tần Tiêu nói, nếu như hiện tại người nằm trên giường bệnh chính là Diệp Vân Tô, hắn chỉ sợ đã sớm sụp đổ rồi .

"Vân Thâm, mau về đi" Trình Hi Hòa dĩ nhiên hy vọng Diệp Vân Thâm với Tần Nhiễm có thể nối lại tình xưa, "Khi nào Tần Nhiễm hết giận, sẽ gặp con".

Trước khi đi, Diệp Vân Thâm nhìn Tần Tiêu kiên định nói: "Ba, ngày mai con lại tới. Mỗi ngày con đều sẽ tới, cho đến khi nào Tần Nhiễm muốn gặp con thì thôi".

Tần Tiêu cười lạnh, cũng không có nói tiếp.

Diệp Vân Thâm đi rồi, Tần Tiêu tạm biệt Ngụy Thất, cùng Trình Hi Hòa đến quán cà phê cạnh bệnh viện tìm một chỗ ngồi xuống.

"Diệp Dung Sâm chắc đã nói với cậu rồi?" Tần Tiêu biết rõ, nếu như không phải Diệp Dung Sâm trở về nói mấy thứ gì đó, với tính tình của Trình Hi Hòa sẽ không chủ động tới tìm hắn.

Trình Hi Hòa bưng ly cà phê nóng hổi, hương vị đắng chát lan tỏa khắp đầu lưỡi, sau đó lại dâng trào trong dạ dày.

"Hắn đã nói cho tôi biết" Trình Hi Hòa thận trọng hỏi, "Có phải anh trách tôi hôm đó đã xin tha giúp Vân Thâm hay không?"

Tần Tiêu hơi nghiêng đầu, con ngươi đen láy giống như nàn đêm lạnh lẽo, rất khó biết được cảm xúc trên gương mặt hắn.

Trái tim Trình Hi Hòa phút chốc như đông cứng lại...muốn xin lỗi nhưng lại bị Tần Tiêu nhìn thấu: "Không cần nói xin lỗi, Hi Hòa".

Xin lỗi là hai chữ mà trên thế giới này nó chẳng đáng một đồng xu.

"Tôi đã từng thích cậu mềm yếu thiện lương, thậm chí vì muốn bảo hộ sự trong sáng này, mà không ngần ngại làm tổn thương Thất Thất"

"Có thể

phần mềm yếu thiện lương này của cậu đã biến thành vũ khí làm tổn thương người khác, cậu không chỉ làm tổn thương Tần Nhiễm, mà còn làm tổn thương tôi cùng Thất Thất".

"Tôi biết rõ, Diệp Dung Sâm là tất cả của cậu, hắn nói gì cậu nghe nấy, nhưng cậu cũng phải giữ lại ý thức cơ bản cho bản thân mình chứ".

Trình Hi Hòa khó khăn mấp máy môi: "Là do tôi không chăm sóc tốt Tần Nhiễm".

"Hi Hòa, không phải tôi trách cứ cậu, bởi vì việc này không ai trong chúng ta có thể trốn tránh trách nhiệm" Tần Tiêu nhẹ nhàng thở dài, "Nhiễm Nhiễm cũng không phải là trẻ nhỏ, hắn phải tự gánh chịu hậu quả với lựa chọn của mình".

"Về lần kiểm tra kia, Nhiễm Nhiễm đã giải thích với tôi, là do tôi quá kích động. Chị Lý về quê thăm họ hàng, cậu với Diệp Dung Sâm lại đúng lúc không ở thành phố A, cha mẹ Diệp Dung Sâm sau khi Diêp Vân Thâm kết hôn đã đi du lịch, Diệp gia lớn như vậy cần người quản lí, dĩ nhiên không có cách nào để chăm sóc".

"Lúc đó Vân Thâm nói có chuyện xảy ra bất ngờ nên không thể cùng Nhiễm Nhiễm đi kiểm tra, rốt cuộc lí do là gì, sợ là chỉ có mình hắn biết".

"Hi Hòa, tôi hy vọng cậu có thể khuyên Vân Thâm ly hôn trong hòa bình, dù sao nếu ra tòa thì mặt mũi của mọi người cũng sẽ không tốt".

Sắc mặt Trình Hi Hòa trắng nhợt, giọng nói hơi run: "Anh, chẳng lẽ không ly hôn không được sao? Nhiễm Nhiễm với Vân Thâm còn trẻ, bọn hắn có thể mài giũa, chắc chắn sẽ có con......"

"Con? " Tim Tần Tiêu đập kịch liệt, hắn chậm rãi đứng dậy, khuôn mặt ôn hòa, khóe môi hơi câu, nhưng trong mắt lại không có một chút vui vẻ, "Bác sĩ nói, về sau Nhiễm Nhiễm không thể có con, cho nên nếu Diệp Vân Thâm cảm thấy áy náy thì nên buông tay đi".

Ngụy Thất gọt cho Tần Nhiễm quả táo, nhưng bởi vì ngày thường việc này đều do Tần Tiêu làm, hắn cầm dao có vẻ không quen, Tần Nhiễm nhìn vào mà cũng thấy run sợ, yếu ớt nói: "Ba, người đừng làm, con cũng không muốn ăn".

Một quả táo hoàn hảo lại bị Ngụy Thất cắt bỏ hết, hắn luôn tuân theo nguyên tắc tuyệt đối không bỏ cuộc: "Ăn một chút táo, bổ sung vi-ta-min, nghe lời, gọt một lát là xong rồi".

Giản Tùng Mặc mang theo bao lớn bao nhỏ vào thang máy vừa vặn gặp phải Tần Tiêu, Tần Tiêu thấy thế tới giúp đỡ: "Cậu làm gì mà mua nhiều đồ như vậy, khẩu vị Nhiễm Nhiễm gần đây không tốt, ăn không vô những thứ này".

"Không sao, vậy thì chờ khi nào hắn muốn ăn thì lại ăn" Giản Tùng Mặc nhún nhún vai, tùy ý hỏi thăm, "Hôm nay Nhiễm Nhiễm thế nào?".

"Rất tốt, ngoại trừ khẩu vị không tốt thì những thứ khác cũng không tệ".

"Vậy là tốt rồi".

Tần Tiêu cùng Giản Tùng Mặc cười cười nói nói đi vào cửa, Ngụy Thất vội vàng đem nửa quả táo còn lại chưa gọt nhét vào tay Tần Tiêu, trong miệng phàn nàn: "Làm gì mà đi lâu như vậy? Gọt táo thật phiền, anh đem phần còn lại gọt cho tốt đi".

Nhìn quả táo gồ ghề trong tay, Tần Tiêu dở khóc dở cười: "Em làm thế nào mà gọt quả táo thành hình dạng như thế này? Gọt kiểu gì mà thịt cũng không còn, em muốn để cho Nhiễm Nhiễm ăn hột sao?".

"Anh nói nhiều quá, cái này anh tự ăn đi, gọt trái khác cho Nhiễm Nhiễm" Ngụy Thất liếc mắt nhìn Tần Tiêu đang nói nhiều.

Tần Tiêu ngậm miệng lại, đi lấy trái táo khác, còn chưa bắt đầu

thì Giản Tùng Mặc đã đứng ra nói: "Để con, chú Tần, chú Ngụy, mấy hôm nay hai người cũng mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi một lát đi, chổ này để con chăm sóc cho Nhiễm Nhiễm".

"Cũng tốt, chú Ngụy của con mấy ngày nay không được ngủ an ổn, vừa vặn có thể làm cho hắn hít thở thoải mái" Tần Tiêu đem quả táo đưa cho Giản Tùng Mặc, cầm tay Ngụy Thất, "Đi thôi, mắt của em đã sưng thành Hồ Đào rồi, về nhà phải ngủ một giấc thật tốt, đợi tối thì hẳn tới xem Nhiễm Nhiễm".

Ngụy Thất cùng Tần Tiêu rời đi, Giản Tùng Mặc cầm cái ghế dựa, ngồi ở bên cạnh giường bệnh chăm chú gọt quả táo. Tần Nhiễm cảm thấy bầu không khí có chút xấu hổ, chủ động tìm chủ đề: "Tiểu Mặc, nếu không cậu cũng trở về đi, vừa vặn tôi cũng muốn ngủ một lát, có việc gì thì tôi có thể gọi y tá".

"Anh ngủ đi, tôi ở chỗ này cùng anh" Giản Tùng Mặc cũng không ngẩng đầu nói, "Hay là tôi ở chỗ này anh cảm thấy không thoải mái?".

"Không có" Tần Nhiễm kiếm cớ, "Cậu chạy tới đây, vậy công ty phải làm sao?".

"Những người mà tôi thuê cũng không phải phế vật, không có tôi công ty vẫn tốt" Giản Tùng Mặc cắt một miếng táo, đưa đến miệng Tần Nhiễm, "Nào, ăn một miếng".

Tần Nhiễm mấp máy môi, cuối cùng vẫn hé miệng, quả táo ngọt có chút khó tin. Về nước đã lâu, hắn dường như chưa từng ăn quả táo nào ngọt như vậy.

"Ngọt không?" Giản Tùng Mặc hỏi.

Tần Nhiễm thành thật trả lời: "Rất ngọt".

"Vậy ăn nhiều một chút" Giản Tùng Mặc cúi đầu, tiếp tục gọt phần còn lại.

Tần Nhiễm thấy Giản Tùng Mặc lại không nói lời nào, muốn vui đùa một chút hòa hoãn không khí: "Lúc bé cậu rất thích cười, sao bậy giờ lại trầm mặt ít nói như vậy?".

"Không muốn cười cũng đừng cười, cười thật khó coi" Giản Tùng Mặc không lưu tình chút nào vạch trần nụ cười giả tạo của Tần Nhiễm.

Tần Nhiễm lúng túng giật nhẹ khóe miệng: "Cậu không thể tôn trọng tôi một chút sao?".

Giản Tùng Mặc cắt quả táo thành những hình vuông nhỏ, phù hợp với khẩu vị của Tần Nhiễm, hắn cắm một miếng táo vào que tăm, lại một lần nữa đưa đến miệng Tần Nhiễm: "Chờ anh tốt lên đi rồi hãy giáo huấn tôi".

Tần Nhiễm tức giận bất bình mà cắn quả táo, thuận tiện trừng mắt liếc Giản Tùng Mặc.

Giản Tùng Mặc thò tay sờ đầu Tần Nhiễm, nhìn giống như hắn mới thật sự là anh: "Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ anh".

Đây không phải là lần đầu tiên Giản Tùng Mặc nói những lời này, Tần Nhiễm cũng không phải lần đầu tiên nghe được. Nhưng hôm nay người và vật không còn, câu nói ấm áp này lại làm lòng chua xót.

Một màn này, vừa hay bị Diệp Vân Thâm nhìn thấy. Không biết Tần Tiêu nói gì với Trình Hi Hòa, lại làm cho Trình Hi Hòa vừa về đến nhà liền đề nghị hắn ly hôn với Tần Nhiễm.

Diệp Vân Thâm muốn tìm Tần Tiêu nói chuyện, không nghĩ tới Tần Tiêu lại không ở đây, nhưng lại đυ.ng phải tình cảnh Giản Tùng Mặc trong phòng bệnh chăm sóc Tần Nhiễm, bộ dạng thân mật của hai người phảng phất giống như không để cho người thứ ba chen vào.

"Tần Nhiễm".

Giọng nói quen thuộc làm trái tim Tần Nhiễm kích động, máu trên mặt trong nháy mắt biến mất, tất cả sự giả vờ bình tĩnh và kiên cường trước mặt Giản Tùng Mặc đều biến mất, hắn còn chưa chuẩn bị tốt để đối mặt với Diệp Vân Thâm.