Chương 8: Cầm lưỡi liềm dọa người

Bạch Trâu thị đã đến nhà Vương bà tử, chuyện làm bữa sáng tự nhiên là rơi xuống đầu Bạch Lý thị.

Thôn Bạch Đường là vùng đất phì nhiêu, sáng nào nông dân ở đây cũng được ăn cháo. Bạch Lý thị ôm cái bụng lớn, múc một chén gạo trong cái lu ra rửa sạch, sau đó ngồi xổm trên mặt đất bỏ thêm củi vào bếp lửa.

Bạch Thuật ngửi được mùi gạo thơm, tỉnh dậy từ giấc ngủ say.

Vào thời gian này, những người khác của Bạch gia vẫn còn đang ngủ, cậu thấy Bạch Lý thị đang nấu cơm, thế là xách cái ghế lại ngồi dòm.

Bạch Lý thị nhìn thoáng qua, không nói lời nào tiếp tục nấu cháo.

Bữa sáng của Bạch gia chưa bao giờ có phần của Bạch Thử, nhưng chuyện này thì liên quan gì đến nàng?

Hôm qua Bạch Thử đã đem Bạch Đạo ra đánh, nàng chỉ là một thai phụ, còn có thể cứng rắn đối đầu với cậu được sao?

Sau khi nấu xong, Bạch Lý thị tự múc cho mình một chén cháo đặc. Nghĩ đến khẩu phần ăn của mình có hơi lớn, thế là múc thêm một chén nữa, bưng cùng lúc vào phòng.

Trước khi đi, còn không quên lớn tiếng gọi cả nhà dậy: "Phụ thân, đệ đệ, ra ăn cơm sáng."

Dù sao gọi cũng đã gọi rồi, có ăn hay không thì tùy.

Bạch Thuật nhìn nồi cháo, húp thử trước một chén, bụng vẫn chưa thấy no.

Thế là cậu lấy muỗng vớt mấy hạt gạo còn sót lại, múc thành một chén cháo đặc rồi ừng ực ừng ực húp sạch.

Lúc Bạch tam gia đi vào, Bạch Thuật vừa đặt chén xuống, ngẩng đầu đối mặt với Bạch tam gia.

"Ngươi! Ngươi......." Lão chỉ vào mũi cậu muốn mắng vài câu, nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra vào tối qua, lời đã đến bên miệng lại nuốt ngược trở về, từ trong lỗ mũi hừ một tiếng.

Bạch Thuật ăn no uống đủ nên tâm trạng khá tốt, nhìn cái bản mặt của Bạch tam gia cũng không thấy quá đáng ghét nữa.

Cậu trực tiếp phớt lờ Bạch tam gia, nghênh ngang bước ra khỏi nhà.

Ngày hôm qua cậu còn chưa biết tên của người nọ, hôm nay cậu sẽ đi dạo quanh phụ cận nhà của giống đực kia, xem có hỏi thăm được chút gì không.

Bạch Thuật vừa đi, phòng bếp của nhà họ Bạch chỉ còn lại nồi cháo trong.

Bạch tam gia tức tới run người, chỉ đành uống liên tiếp ba chén nước cháo, ôm cái bụng đói ra đồng làm việc.

Bạch Thuật đi được một nửa, bỗng dưng nghĩ tới, hôm qua giống đực kia cho cậu ăn nhiều đồ ngon như vậy, bữa nay cậu cũng đâu thể tay không mà đi.

Vì vậy, cậu quay ngược trở về phòng, đem theo lưỡi hái cũ ra khỏi nhà.

Bạch Thuật đi ra sau núi, nhặt những cây trúc thô to chặt thành từng đoạn.

Lại khoét thêm hai cái lỗ ở trên ống tre, dùng cỏ bện thành dây thừng rồi luồng qua hai cái lỗ đó.

Xong khi làm xong, thành quả là một cái ống trúc được chế tác đơn giản, Bạch Thuật lại dùng cách đó chế thêm mấy cái, rồi xách chúng đi đến bờ sông.

Lúc này mặt trời đã lên cao, bên bờ sông tụ tập không ít thôn phụ và ca nhi đến rửa rau múc nước.

Thấy Bạch Thuật xách theo nhiều ống trúc như vậy đi tới, có người tò mò hỏi: "Bạch Thử, ngươi đang định làm gì vậy?"

"Bắt cá." Bạch Thuật hớn hở đáp.

"Bắt cá? Có cá nào mà dùng ống trúc bắt lên?" Nhiều thôn phụ đều cười ha ha: "Chỉ từng thấy người dùng cần câu bằng tre hoặc là dùng lưới bắt cá, ai lại đi lấy ống trúc bắt cá như ngươi?"

Còn một số người có quan hệ tốt với Bạch Trâu thị, tỷ như tú nương thôn Đông Điền, cực kì ngứa mắt Bạch Thử, thế là lạnh mặt nói: "Bạch Thử à, sao hôm nay ngươi không ra đồng phụ Bạch tam gia? Làm người là không thể vô ơn, một nhà tam thúc đúng là phí công nuôi ngươi."

Xưa nay Điền tú nương vẫn hay lấy Bạch Thử ra làm trò trước mặt người trong thôn, lần nào Bạch Thử cũng bị ả nói đến mức mặt đỏ như rỉ máu, nhưng lại không dám phản bác, chỉ có thể tự mình ủy khuất.

Nhưng đó là Bạch Thử chứ không phải là Bạch Thuật, cậu châm chọc liếc Điền tú nương một cái, lớn tiếng nói: "Làm làm con mẹ ngươi! Việc nhà ta cũng không đến phiên ngươi quản."

Điền tú nương bất ngờ bị cậu mắng lại một câu, vừa tức vừa giận, chống nạnh chỉ vào Bạch Thuật hùng hùng hổ hổ nói: "Ngươi, ngươi vẫn là một ca nhi đấy, khó trách Lý Tam Lang không cần đến ngươi, để ta chống mắt lên coi ngày sau ngươi có thể gả được cho ai!"

Nếu dám nói với một trùng cái là không gả được chồng, ở Trùng Tinh, đó sẽ là một lời nguyền hết sức nghiêm trọng. Trùng cái nào mà nghe được lời như vậy, chắc chắn sẽ quyết đấu một trận sống chết với người kia.

Bạch Thuật nghe xong, liền rút lưỡi hái từ thắt lưng ra, hung tợn tiến lên một bước: "Muốn đánh nhau à? Vậy ngươi tới đây thử xem?"

Điền tú nương chỉ dám độc miệng, chứ thật tế ả ta là một kẻ nhát gan. Nào biết mình chỉ nói có vài câu, Bạch Thử vậy mà dám rút đao chém ả.

Ả ta sợ tới mức hai chân mềm nhũn, run run rẩy rẩy lui về phía sau: "Ngươi điên rồi sao? Đừng........ Đừng có tới đây......."

Nhóm thôn phụ bên cạnh khϊếp hết cả hồn, một câu can ngăn cũng không dám nói.

Vẫn là một ca nhi họ Trần đã kết hôn lớn gan, hắn tiến đến vài bước, nói với Bạch Thuật: "Có chuyện gì thì từ từ nói, ngàn vạn lần đừng động thủ."

Sau đó quay sang nói với Điền tú nương: "Mắng người không nên lấy điểm chốt yếu của người ta ra, chuyện này là do ngươi sai trước, mau tới chỗ Bạch Thử xin lỗi đi."

Lúc này Điền tú nương mới miễn cưỡng nhận lỗi với Bạch Thuật.

Chờ khi cậu đem lưỡi hái vắt lại trên thắt lưng, Điền tú nương liền chạy đi như một cơn gió.

..........