Chương 6: Bữa cơm nhà họ Bạch

Khi Bạch Thuật trở lại Bạch gia, mặt trời đã lặn xuống núi.

Cậu đẩy cửa viện ra, liền ngửi thấy từng đợt mùi thơm bay tới từ trong phòng, một nhà Bạch tam gia đang ngồi ở bàn Bát tiên bên trong nhà chính, chuẩn bị dùng cơm.

Trong thời đại này, tất cả dụng cụ nội thất đều hoàn toàn được làm bằng thủ công.

Rất nhiều nhà không mua nổi được một cái bàn, toàn là bưng chén ngồi xổm dưới đất ăn cơm, nhà nào sử dùng bàn Bát tiên cũng đều có gia cảnh nhất định.

Mà trên bàn ăn của một nhà Bạch tam gia, ngoại trừ dưa chua và củ cải là giống với đồ nông nhân bình thường hay ăn, thì còn có đậu phộng rang và trứng luộc. Ngay cả cơm cũng là gạo tẻ được trộn chung với đậu. Trước mặt Bạch tam gia, còn có một bình rượu nhỏ đã được hâm nóng.

Bạch tam gia, Bạch Trâu thị, Bạch Hòa và cả ca ca của Bạch Hòa, Bạch Đạo cũng đang ngồi ở trước bàn dùng bữa. Tức phụ Bạch Lý thị của Bạch Đạo đang bưng bát đứng ở một bên ăn.

Bụng nàng đã lớn, thoạt nhìn đã 6, 7 tháng. Nhìn vào mắt Trâu thị, thừa dịp bà không để ý nàng liền dùng đũa gắp một quả trứng gà, từng ngụm từng ngụm lùa cơm.

Bạch Trâu thị một bên gắp đồ ăn cho nhi tử và Bạch tam gia, một bên trách mắng Bạch Lý thị: "Nhìn cái tướng ăn của ngươi kìa, chỉ biết ăn phần mình, cũng không biết đau lòng cho tướng công. Làm việc gì cũng lề mà lề mề, đúng là cưới phải cái thứ tham ăn. Gả được cho nhi tử chúng ta là phúc đức ba đời của ngươi."

Bạch Lý thị không nói lời nào, chỉ lo vùi đầu ăn cơm, đem lời của Bạch Trâu thị xem như gió thoảng bên tai. Lúc nàng muốn gắp thêm một quả trứng, thì đã bị Bạch Trâu thị phát hiện đè lại đũa.

Bà ta hét lên: "Tổng cộng chỉ có hai quả trứng, nhiều người như vậy đã có ai được ăn! Đều bị ngươi dồn hết vào họng, con ông cháu chắt nó còn chưa ăn gì!"

Nói xong liền cắt quả trứng ra làm nhiều phần, chia cho Bạch tam gia, Bạch Đạo, Bạch Hòa một mình một miếng lớn, dư lại thì bỏ vào trong chén mình.

Bạch Lý thị bĩu môi, trợn trắng mắt sau lưng Bạch Trâu thị, lại gắp thêm một miếng củ cải vào trong bát.

Bạch Thuật đứng ở ngoài cửa sổ, yên lặng nhìn hết một màn này, hừ lạnh một tiếng. Xem bộ dáng của một nhà bọn họ, sợ là chẳng biết mình vừa mới rời đi.

Cậu đẩy phịch cửa, tạo ra động tĩnh rất lớn.

Bạch tam gia đang ngồi trên ghế đẩu gắp hạt đậu phộng, bị cậu dọa cho run tay, hạt đậu phộng rớt xuống lăn trên mặt đất. Bạch Trâu thị vội nhặt lên thổi thổi rồi ném vào trong miệng.

Nhìn người đang đứng ở phía cửa, Bạch Trâu thị lập tức đen mặt, âm trầm mắng: "Cái thứ khốn nạn này, ngươi còn về đây làm gì! Ngày nào cũng giả chết làm biếng, chỗ này không có đồ cho ngươi ăn."

Bạch Thuật liếc mắt trừng bà ta một cái, không nói lời nào, đi thẳng đến bên nồi cơm, cầm một cái chén đã bị bể một lỗ múc đầy cơm đậu. Lại đi đến bàn Bát tiên, đổ dưa chua trên bàn vào trong chén mình.

"Dừng tay! Ngươi làm gì thế! Cái thứ đáng chém ngàn đao này!" Bạch Trâu thị la lên một tiếng, giựt lấy chén cơm trên tay Bạch Thuật.

Ngày thường bà ta toàn cho Bạch Thử ăn cơm thừa canh cặn, đợi khi mọi người ăn xong, bà ta lại đổ canh rau còn thừa vào nồi sau đó đổ chút nước vào rồi trộn lên, đừng nói là hâm lại, ngay cả một khúc củi bà ta còn tiếc dùng ấy chứ.

Hôm nay Bạch Thử lại dám cả gan làm phản, còn dám đoạt lại chén cơm đậu trong tay bà ta.

"Những thứ này đều là do ta trồng, chẳng lẽ ta không được ăn?" Bạch Thuật co đầu gối, mượn lực đẩy một cái làm Bạch Trâu thị ngã lăn ra như chó ăn cứt.

Sau khi ăn xong bánh bao hấp và điểm tâm, cậu đã lấy lại được kha khá sức lực. Tuy thân thể vẫn còn có chút suy yếu, nhưng nền tảng thực chiến vẫn nằm đầy trong bộ não của cậu đấy.

"Nhãi ranh, ngươi còn dám đánh ta! Xem ta đập chết ngươi!" Bạch Trâu thị chưa bao giờ chịu qua loại sỉ nhục này, bà ta hậm hực đứng dậy, đi tìm cây chổi ở chân tường.

Bạch Hòa cũng buông đũa xuống rồi vung nắm đấm tới: "Ngươi điên rồi à! Dám đánh nương của ta! Ta không để cho ngươi yên!"

Bạch Trâu thị tìm được cái chổi thì liền xông tới đánh người.

Bạch Thuật một tay bắt lấy nắm đấm của cậu ta, một tay giữ lấy cán chổi rồi dùng sức kéo mạnh, Bạch Hòa và Bạch Trâu thị ngã gục ở trên bàn, đống đồ ăn đều bị đẩy hết xuống đất, không ít chén bát cũng bị vỡ nát.

Hai mẫu tử bị một cú va chạm làm cho đau điếng, nửa ngày cũng không bò dậy nổi.

Bạch Lý thị bưng bát trốn ở trong góc phòng, vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt, còn không quên ăn hết thức ăn trong bát của mình.

Bạch tam gia tức đến thổi râu trừng mắt, vỗ bàn một cái, hét lên: "Ngươi muốn gì! Muốn tạo phản à!"

Bạch Đạo khởi động cánh tay, vừa định đứng dậy động thủ, đã bị Bạch Thuật cầm chổi đập vào từng khớp xương, đau đến mức Bạch Đạo thảm thiết hét lên liên tục, trực tiếp quỳ rạp xuống đất.

Nhìn thấy cảnh này, Bạch tam gia nuốt lại hết lời mắng mỏ đã đến bên miệng, ngón tay run rẩy chỉ vào Bạch Thuật nói: "Ngươi.... Ngươi có chỗ nào giống ca nhi! Ngươi là cái thứ không theo lẽ thường tình!"

Bạch Thuật lạnh lùng liếc lão một cái, bưng chén cơm đầy ụ trên tay, cầm theo đôi đũa nghênh ngang rời đi.

Những giống cái này yếu chết đi được, nếu là thân thể trước đây của cậu, họ cũng không đủ trình để dùng đuôi quét đi.

Cậu chỉ muốn ăn một bữa cơm, nhưng họ lại không chịu để yên cho cậu ăn. Nếu đã như thế, ai cũng đừng hòng ăn nữa!

..........