Chương 5: Người nọ ở đây

Khi chiếc xe ngựa sắp biến mất khỏi tầm mắt, nội tâm Bạch Thuật dâng lên một nổi mất mát vô hạn.

Cậu không muốn người nọ cứ thế mà đi mất, lòng Bạch Thuật trở nên kích động. Theo bản năng, cậu loạng choạng bò dậy từ trên mặt đất, bước chân rã rời đi theo sau chiếc xe ngựa.

Bên trong xe, Tiểu Thụ vén rèm lên, tức giận nói với Tạ Hòe Ngọc: "Thiếu gia, ca nhi vừa nãy lại đuổi theo!"

Tạ Hòe Ngọc có chút kinh ngạc, thông qua cửa sổ xe quay đầu nhìn lại, quả nhiên là ca nhi mặc hắc y vừa nãy đang đuổi theo sau.

"Ca nhi này đúng là vô lại. Thiếu gia có lòng tốt đưa đồ cho y ăn, vậy mà còn muốn ăn vạ chúng ta!" Tiểu Thụ oán giận nói: "Để tiểu nhân đi đuổi y!"

"Không cần, chắc là vừa nãy vẫn chưa ăn no." Tạ Hòe Ngọc nói.

Từ trước đến nay thôn Bạch Đường vẫn luôn giàu có, nhưng ca nhi này lại ăn bận rách rưới, thậm chí ngay cả cơm cũng không đủ ăn, chắc hẳn đã bị người nhà đối xử không tốt.

Đệ đệ của Tạ Hòe Ngọc cũng là một ca nhi, nghĩ đến bộ dạng gầy trơ xương của người nọ, Tạ Hòe Ngọc liền nhớ đến đệ đệ cũng trạc tuổi mình.

Y lấy chút điểm tâm từ trong tay nải, cẩn thận gói lại rồi đưa cho Tiểu Thụ, nói: "Ngươi đem điểm tâm này đưa cho y, bảo y đừng đi theo nữa."

"Thiếu gia, tiểu nhân biết ngài tâm địa thiện lương, nhưng về sau ngài ngàn vạn lần đừng đồng tình với những thôn dân sơn dã này, bọn họ vì cái nghèo mà chuyện gì cũng có thể làm được." Tiểu Thụ nghiêm túc nói.

Tạ Hòe Ngọc mỉm cười, cũng đoán được Tiểu Thụ lại nhớ đến chuyện y bị bắt cóc hồi nhỏ, vì vậy liền gật đầu nói: "Ngươi nói rất đúng, vậy ta không tự mình ra ngoài gặp y."

Bạch Thuật đi theo trong chốc lát, chiếc xe ngựa ở đằng trước bỗng dừng lại, bước xuống xe là người tên Tiểu Thụ ban nãy.

Thiếu niên bước nhanh đến chỗ cậu, trong mắt tràn đầy vẻ cảnh giác, bên tay cầm theo một cái bao giấy dầu, vội nhét vào trong ngực Bạch Thuật.

"Cầm lấy, ăn xong thì mau cút đi, đừng có đi theo bọn ta nữa!" Tiểu Thụ trợn to hai mắt, phồng má nói.

Bạch Thuật có chút sửng sốt, thấy bộ dạng tức giận của Tiểu Thụ y như con hamster, có chút buồn cười.

Cậu mở bao giấy ra, bên trong có mấy khối bánh ngọt trắng nõn như ngọc.

Cậu cầm lên cắn thử một miếng, vị ngọt ngọt dẻo dẻo tan ra bên trong miệng, hương thơm nhàn nhạt của hoa quế lưu lại giữa răng môi, ngon quá!

Nhưng dù ngon cỡ nào cũng không ngon bằng món bánh bao vừa rồi, Bạch Thuật nghiêm mặt, ngẩng đầu nhìn xung quanh chiếc xe ngựa mấy lần, hận không thể nhìn thấy người như trích tiên ban nãy.

Cái bánh bao vừa rồi là chính tay người nọ đút cho cậu ăn!

"Nhìn cái gì mà nhìn! Đi đi, đi đi!" Tiểu Thụ hét lên vài câu, phẩy tay xua Bạch Thuật đi.

Nếu cứ đuổi theo sau một giống đực như vậy thì thật bất lịch sự, có lẽ y đang thẹn thùng.

Bạch Thuật nghĩ nghĩ, cảm thấy mình nên tạo một ấn tượng tốt trước mặt đối phương.

Vì thế cậu rất có phong độ gật đầu, tay phải nắm chặt thành quyền rồi giơ lên cao, thực hiện nghi thức tối cao thuộc về Trùng tộc với Tiểu Thụ.

Tiểu Thụ thấy ca nhi kia giơ nắm đấm lên, vẻ mặt hung thần ác sát như muốn đánh người.

Hừ, còn muốn đánh lộn à, nhào vô ai sợ ai? Chỉ là vừa mới xắn tay áo lên muốn đánh nhau.

Ca nhi kia lại khàn giọng nói câu cảm ơn rồi xoay người bỏ đi.

Tiểu Thụ chỉ vừa sửng sốt một lúc, đối phương đã dùng tốc độ cực nhanh chui vào ruộng lúa rồi biến đi mất tăm.

Trốn cũng đủ nhanh! Tiểu Thụ tiếc nuối thu lại nấm đấm, vẻ mặt hưng phấn chạy vào trong xe, nói với Tạ Hòe Ngọc: "Thiếu gia! Tên kia còn muốn đánh nhau với tiểu nhân! Tiếc là lá gan quá nhỏ, đã bị tiểu nhân dọa cho chạy mất!"

"Ừ, Tiểu Thụ rất lợi hại." Tạ Hòe Ngọc cười nói, cũng không cho là đúng.

Xe ngựa lại lần nữa khởi hành, Bạch Thuật rúc ở trong ruộng lúa, lặng lẽ trộm đi theo sau.

Làm một tướng quân của hạm đội Trùng tộc, cậu dành phần lớn thời gian để chiến đấu trong không gian vũ trụ, lại chưa bao giờ nghĩ tới, kỹ năng tập kích trên mặt đất được học ở trường quân đội lại có ích vào lúc này.

Bạch Thuật đi theo một lúc, liền thấy xe ngựa dừng lại ở trang viên phía đông đầu thôn, Tiểu Thụ nhảy ra khỏi xe.

Cậu nín thở, có chút mong chờ được gặp lại người nọ thêm một lần nữa.

Nhưng khiến cậu thất vọng là người nọ không có xuống xe, Tiểu Thụ mở cửa viện ra, xe ngựa trực tiếp đi vào bên trong.

Trang viên này nằm ở phía đông của thôn, nội viện còn có vài gian phòng. Tường trắng ngói đen, hoàn toàn khác so với căn nhà đất lỡ dở của Bạch Thử, vừa nhìn đã biết là nhà của người giàu.

Tuy không gặp được người, nhưng cũng đã biết nơi đối phương ở, trong lòng Bạch Thuật tự rõ điểm mấu chốt.

Cậu lưu luyến không thôi nhìn tường viện cao cao kia, hận không thể nhìn xuyên qua bức tường, sau một hồi lâu mới xoay người rời đi.

Ban đầu cậu định rời khỏi đây để đến một nơi khác kiếm sống, nhưng hiện tại cậu lại thay đổi chủ ý.

Nếu người nọ sống ở thôn Bạch Đường này, cậu sẽ không vội rời đi mà dùng thân phận của Bạch Thử sống ở đây thêm một thời gian, đợi khi hiểu rõ tình huống bên chỗ y rồi nói sau.