Chào tạm biệt với Âu Dương, Phi Du lấy tốc độ nhanh nhất quay lại bên người Eric, thời gian vừa lúc đến giờ cơm trưa.
Địa điểm dùng xơm lần này không phải tại phòng của Hoàng Thái Tử, mà là phòng ăn của hoàng cung. Đương nhiên những vị thiếu gia tiểu thư nhân ngư không chịu rời đi sẽ chẳng có chuyện ăn ở nhà ăn hoàng cung, nơi này là điểm ăn tập trung của nhân viên chuyên chức tại cung điện, đối với các vị khách đương nhiên có nơi riêng biệt chiêu đãi.
Phi Du đi vào nhà ăn, nhìn tới nhìn lui cũng chủ có mình Eric, ngẩn người, mở miệng hỏi: “ Eric sao lại không thấy Seth điện hạ? ”
Eric Davis ngồi tại vị trí chủ thượng vẫn luôn ngóng chờ Phi Du, thấy cậu trở về khí lạnh bao quanh người mới từ từ thu liễm, nghe thấy Phi Du chưa hỏi han gì hắn đã nhắc đến hoàng đem, ngữ khí bình tĩnh trả lời: “Nó vừa lúc có việc, sớm đà hồi cung. Bây giờ dùng cơm đã, mấy chuyện kia ăn xong lại nói.”
Eric Davis đương nhiên muốn biết u Dương tìm Phi Du có chuyện gì, bất quá hắn sẽ không trực tiếp mở miệng dò hỏi, chỉ bảo Phi Du dùng cơm trước.
Eric một chút cũng không nghi ngờ Phi Du, cậu gật gật đầu, liền tới bên cạnh hắn rồi ngồi bên tay trái Eric.
Lúc này nhị hoàng tử đáng thương, xác thật đang trên đường hồi hoàng cung, chính là đãi ngộ phi thường đáng thương, đang bị hai vị sinh sản giả uy vũ hùng tráng đưa mắt giám sát nhìn hắn chằm chằm, Seth chỉ có thể khóc không ra nước mắt, ăn không nổi nuốt không trôi bữa cơm trưa của mình.
Khóc chít chít như chuột nhỏ, chỉ kém một bước là hắn có thể trốn đi chơi rồi a! Lộ trình chạy trốn chặt chẽ không một lỗ hở, kết quả hoàng huynh tự nhiên nhảy ra chặn đường, aaa sao hoành huynh lại biết!!!! Còn nữa, không phải chỉ ôm cánh tay Phi Du có một chút thôi mà, sao lại đối xử với hắn như vậy chứ, tại saooooo!!!! QAQ……
Đi theo bên người Eric nhiều năm như vậy, Phi Du không thể không dưỡng thành thói quen lúc ăn, ngủ không nói. May mà đồ ăn mỹ vị, nếu không Phi Du thật đúng là chẳng quen nổi.
Nhưng mà Eric ngồi tại vị trí chủ thượng lại nhíu mày nhìn Phi Du ăn cơm, đột nhiên mở miệng nói: “Nhiêu đây không đủ?”
“A?” Tuy rằng đã nhiều năm ăn đồ ăn mà đầu bếp hoàng gia làm nhưng cảm giác hôm nay cảm giác ăn bao nhiêu cũng không đủ, bất quá Phi Du chưa kịp mở miệng, Eric đã nhận ra.
Buổi sáng ngày hôm nay Eric Davis liền nhận thấy sức ăn của Phi Du hôm nay lớn hơn bình thường một chút. Đồ ăn hôm nay đầu bếp cũng chuẩn bị có phần nhiều hơn chút mà toàn bộ được Phi Du xử lý một cách gọn gàng.
Eric biết Phi Du thích mỹ thực nhưng luôn biết chừng mực. Hôm nay lại ăn nhiều tới vậy, Eric có điểm lo lắng Phi Du ăn no quá rồi bị đau bụng, bất quá nhìn bộ dáng thỏa mãn như mèo con, Hoàng Thái Tử quen thói dung túng cho Phi Du nên sẽ chẳng nói gì.
Cơm trưa còn lại đều là lượng thức ăn thường ngày, Eric quan sát cẩn thận liền phát hiện bộ dáng hiện tại của Phi Du là ăn chưa đủ no đi.
Phi Du ngượng ngùng gật gật đầu, nhìn Eric phân phó người mang thêm một phần đồ ăn nữa tới, duỗi tay sờ soạng bụng nhỏ, ăn nhiều như vậy, cậu đây là chuẩn bị phát dục lần thứ hai, lần đầu phát triển chưa đủ à?
Suất cơm mới được đưa đến rất nhanh, Phi Du nghe mùi đồ ăn thơm nức mũi trong không khí, chẳng màng việc cậu có phải phát dục lần hai hay không, có thực mới vực được đạo, ăn no mới là quan trọng nhất.
Phi Du vui vẻ dùng cơm, bỏ lỡ ánh mắt suy tư của Eric Davis nhìn chằm chằm vào cậu.
Joyce Ilyushin, chính là người chặn mặt Phi Du vào buổi sáng cũng là đích thiếu gia nhân ngư nhà bá tước Ilyushin.
Bởi vì nội tâm có quỷ*, bị nhị hoàng tử dọa một, không dám tiếp tục lưu lại chất vấn Phi Du, đồng thời chạy trối chết trốn về phòng dành cho khách.
*là có tật giật mình đó, làm chuyện xấu đương nhiên sợ bị bắt thóp.
Trở lại phòng cho khách, không còn người ngoài, gương mặt nguyên bản đang tái nhợt nhanh chóng đổi thành đỏ bừng —— bị chọc tức.
“Tiện dân! Cái tên tiện dân đáng chết!”
Nhân ngư tự nhiên so với nhân ngư cải tạo mạnh và trân quý hơn nhiều, có thể tự do thay đổi giữa hai chân và đuôi cá, nhưng thời hoạn chỉ có sáu tiếng đồng hồ một ngày. So với hình thái là nhân loại có hai chân thì đuôi cá bản thể cho bọn họ cảm giác cành thêm nhẹ nhàng thoải mái.
Cho nên ngồi trong phòng cho khách một lát Joyce Ilyushin liền biến cặp chân trắng nõn thành một cái đuôi cá màu xám nhạt. Phần váy đuôi cá còn có những vật trang trí tinh xảo xa hoa, nguyên bản đuôi các màu xám không có điểm gì đặc biệt, nhưng những vật lấp lánh ấy đẹp lên không ít.
Nhưng mà chủ nhân của chiếc váy đẹp đẽ xoa hoa mang trên đuôi cá nhạt nhẽo ấy đang xoa xoa váy, là Joyce đang tức giận đến mức hận không thể rút gân lột da của Phi Du mang lên chiên, còn thân xác thì chà đạp giày vò.
Nhìn chiếc váy tinh xảo do vị đại sư nổi danh tinh tế thiết kế sắp bị Joyce xoa thành dẻ lau, bất quá dành lời tán thưởng cho vị đại sư kia một chút, chất liệu may mặc lên chiếc váy ấy thực tốt, bị vị thiếu gia Ilyushin này giày vò lăn lộn đến thế cũng không nhàu nát rách rưới.