Chương 6: Đến Lam Tinh 2

Năm giờ sau, phi thuyền đến Lam Tinh hạ xuống, Sở Thu dẫn theo nhóm nhân viên đầu tiên xuống tinh cảng.

Đây là một tinh cảng trống rỗng, nó được xây ở bờ biển, mùi tanh kèm vị thối không rõ đang theo gió biển thổi tới đây, mấy công nhân có khứu giác nhanh nhạy lập tức cảm thấy như bị tra tấn.

Trên tinh cảng đậu mấy chiếc xe huyền phù, xe vận chuyển, chúng và Lam Tinh đều thuộc quyền hữu dưới tên của Sở Thu, sau khi Sở Thu dùng quang não quét mã trên xe là có thể mở khóa chúng và dùng được.

Giải Tử Thạch chọn một chiếc xe, anh ta ngồi vào ghế lái rồi bật hệ thống lọc và tuần hoàn không khí, không khí trong lành nhanh chóng tràn ngập trong xe.

Mọi người hít thật sâu một hơi xong, họ cảm thấy mình như được sống lại, đã có đủ năng lượng để quan sát cảnh tượng bên ngoài xe.

Bên trong tinh cảng đã được dọn dẹp ra một mảnh đất bằng phẳng để cung cấp chỗ đậu cho phi thuyền, còn những địa phương khác xe cộ đổ xiêu vẹo, giống như đã có một đám người vội vã lái xe đến tinh cảng, sau đó họ bỏ lại xe ở Lam Tinh rồi gấp gáp bước nên phi thuyền rời khỏi đây.

Mà bên ngoài tinh cảng khắp nơi đều là đống đổ nát, có cánh tay bị đốt cháy của trùng tộc, có kim loại vụn, gạch vỡ, cơn gió cuốn theo cát bụi, những tiếng vang lách cách trên cửa kính xe, môi trường và khí hậu ở đây vô cùng khắc nghiệt.

Sau khi xuống phi thuyền chưa đầy ba phút, bọn họ đã đoán trước được quá trình xây dựng Lam Tinh rất khó khăn, nhưng không ai vì điều này mà lùi bước.

“Làm sao biển ở đây hôi quá vậy?”

“Diện tích biển ở Lam Tinh rất rộng lớn, ít nhất phải mất mười năm trở lên mới lọc sạch được.”

“Trên đất liền chắc không khá hơn chút nào.”

Đúng như bọn họ nghĩ, xe huyền phù đi về phía trước, những địa phương họ đi qua còn khắc nghiệt hơn tình cảnh ở tinh cảng: Những tòa nhà sụp đổ, bị sức gió làm xói mòn, kim loại rỉ sét mỏng như tờ giấy, đất đai thiếu nước và phân bón nứt toạc ra tạo thành những hố to, khắp nơi là những lỗ thủng dấu vết của xói mòn do mưa gió.

Sắc mặt Sở Thu nặng nề, Lam Tinh gặp phải vấn đề mưa axit nghiêm trọng như vậy.

Khoa học kĩ thuật của Liên Bang rất phát triển, đã tìm ra được nguồn nguyên liệu mới, vấn đề khó khăn nhất của tinh vực Tiên Nữ là mức độ phóng xạ mạnh mẽ, ở đó không có phiền não về vụ mưa axit, không biết có công nghệ cao nào có thể đối phó được mưa axit không.

Hơn sáu giờ sau, cuối cùng đoàn người cũng tìm được đích đến: Một ngọn núi hoang.

Ngọn núi hoang này nhấp nhô liên tục, dưới chân núi có một dòng sông dài chảy qua, nước sông tương đối trong suốt.

Nhiều năm trôi qua, trên sườn núi bị ảnh hưởng bởi chiến tranh và bị trùng tộc ăn sạch, bây giờ chỉ sót lại cỏ dại thưa thớt và mặt đất khô cằn, may mắn nó ít bị ảnh hưởng bởi mưa axit.

“Thực vật tự nhiên hoang dã!” Trong số nhân viên có người đã hưng phấn lao tới đám cỏ trước mặt, nhẹ nhàng vuốt ve một loại cỏ dại, thứ cỏ mà trước khi tận thế đến không ai chú ý đến nó.

Một người khác điên cuồng chụp ảnh bằng quang não, không biết đang nói chuyện với ai: “Nhìn đi, đây chính là thực vật tự nhiên quý hiếm ở Thủ Đô Tinh!”

Giải Tử Thạch dùng quang não quét qua, anh ta lắc đầu tiếc nuối nói: “Nó không ăn được.”

Vừa nói xong, hai người đang vuốt cỏ và chụp ảnh đều sững người, họ im lặng đứng dậy, một người nhìn lên trời, một người nhìn xuống đất, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Sở Thu nhìn về cô gái đang điên cuồng chụp ảnh kia: “Dương Mễ Tuyết, cô chuẩn bị phát sóng trực tiếp như thế nào rồi?”

Dương Mễ Tuyết nhanh chóng tỉnh táo, vỗ ngực bảo đảm nói: “Bà chủ yên tâm, phát sóng trực tiếp là công việc của tôi. Mọi việc đã chuẩn bị xong, bây giờ chúng ta bắt đầu được chưa?”

Sở Thu gật đầu: “Bắt đầu.”

Sau đó cô nhìn người vừa nãy vuốt ve cỏ dại nói: “Diệp Chương, anh dùng dị năng hệ thổ của mình xới mặt đất xung quanh lên một lần.”

Diệp Chương: “Vâng!”

Sở Thu: “Giải Tử Thạch, anh dẫn những người khác đi tuần tra khu vực phụ cận.”

Giải Tử Thạch: “Vâng!”

Trong khi Sở Thu đang phân công nhiệm vụ, Dương Mễ Tuyết đã bắt đầu buổi phát sóng trực tiếp ngày hôm nay.

Một robot phát sóng trực tiếp trông giống như con ong mật bay lên giữa không trung, nó nhắm ngay vào Dương Mễ Tuyết để quay, vì góc độ quay tương đối cao nên đã quay luôn cả Sở Thu và đám người trong khung cảnh núi hoang, dòng sông cằn cỗi vào trong.

“Hello, xin chào buổi tối mọi người, chào mừng các bạn đến phòng phát sóng trực tiếp của tôi.” Sau một chặng đường đi xe vất vả, Dương Mễ Tuyết trông hơi mệt mỏi, nhưng cô ấy vẫn cố gắng nâng cao tinh thần, nhìn về phía ống kính vui vẻ nói: “Hôm nay chúng ta sẽ không phát sóng trực tiếp game nông trại thực tế ảo, chúng ta sẽ trồng trọt một cách chân thật.”

Các Fans vừa bước vào phòng phát sóng trực tiếp: ???

[Trồng trọt một cách chân thật?]

[Mễ Tuyết đang phát sóng trực tiếp ở đâu?]

[Tại sao bối cảnh lại hoang vắng như vậy?]

[Bảo bối Mễ Tuyết, anh đến rồi đây haha ~]

Làn đạn bay nhanh xẹt qua, có mấy fans nhà giàu quen thuộc thường xuyên ném quà, tạo ra nhiều hiệu ứng đặc biệt trên màn hình.

Dương Mễ Tuyết mỉm cười đi đến bên cạnh Sở Thu: “Để tôi giới thiệu cho mọi người đây là bà chủ mới của tôi, cô Sở Thu, cô ấy là người thừa kế Lam Tinh. Mọi người biết Lam Tinh không? Đó là hành tinh vừa xông lên hot search cách đây không lâu, nói rằng nếu không có người thừa kế thì nó sẽ trở thành hành tinh rác.”

[Tôi biết, đó là khởi nguồn của Liên Bang.]

[Lam Tinh đã có người thừa kế? Tốt quá, nó sẽ không biến thành hành tinh rác!]

[Cách ăn mặc của người thừa kế Lam Tinh, tôi cảm thấy cô ấy rất nghèo...]

[Tôi không để ý ai là người thừa kế, tôi chỉ muốn biết làm ruộng chân thật là như thế nào.]

“Mọi người đừng gấp.” Dương Mễ Tuyết vẫy tay với Giải Tử Thạch, chờ Giải Tử Thạch cầm chậu dâu tây đến gần, cô ấy nhanh chóng hái một quả dâu tây to màu đỏ tươi từ trên cây xuống, “Mọi người thấy không? Đây chính là trái dâu tây thuần khiết tự nhiên!”

Con Robot ong mật nhỏ nhanh chóng tiếp cận, quay xung quanh quả dâu tây 360 độ với khoảng cách cực gần.

Dưới ống kính có mức độ phân giải cực cao, người xem có thể nhìn thấy rõ ràng từng sợi lông tơ nhỏ trên quả dâu tây, người xem sử dụng thiết bị thực tế ảo dính mặt gần vào một chút, họ có thể ngửi được mùi hương trái cây nhàn nhạt.

“Mọi người đã sẵn sàng chưa? Tôi muốn ăn ~” Dương Mễ Tuyết há to miệng, trong khi rất nhiều người xem chưa kịp mở thiết bị thực tế ảo, “Ngoàm” một tiếng, cô ấy nuốt cả quả dâu tây vào luôn.

Ngay lập tức, mọi người xem đã mở thiết bị thực tế ảo đều cảm nhận được một hương vị xa lạ.

Khác với các dịch dinh dưỡng hương dâu và nước hoa hương dâu được khoa học kỹ thuật sản xuất mà mọi người cảm thấy không được ổn lắm, thì đây là hương vị tự nhiên và tươi mát hơn, giống như họ đang nằm trên bãi cỏ mềm mại của mùa xuân, làn gió ấm áp nhẹ nhàng thổi qua, một yêu tinh dâu tây mọng nước nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên họ, từng miếng thịt dâu tây, mỗi giọt nước hiện ra sự tinh tế và thơm ngon không gì sánh bằng.

Ba giây sau, toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp bị chiếm giữ bởi hàng loạt làn đạn:

[Thêm một lần nữa đi!]