Chương 7: Trồng rừng trúc 1

Người xem có khát vọng sâu sắc với dâu tây, nó sắp tràn ra ngoài màn hình.

Dương Mễ Tuyết biết rõ đạo lý “Dễ dàng đạt được, bản thân sẽ không trân trọng”, cô ấy hái một quả dâu tây rồi cầm trên tay, nhưng cô ấy không ăn luôn, cô ấy chỉ nói: “Chúng ta từ từ đợi các fans đang vào nha.”

Một số người xem hơi thiếu kiên nhẫn, thường xuyên gửi tin nhắn thúc giục:

[Đừng chờ đợi nữa!]

[Nhiều lắm thì đợi thêm chút nữa rồi ăn mấy quả.]

[Không phải cô có một chậu dâu tây ở đó à?]

[Nhanh tay thì có, chậm tay thì hết, chúng ta không đợi bọn họ!]

Ăn thêm vài quả dâu tây cũng không có việc gì, Sở Thu đồng ý, bản thân Dương Mễ Tuyết cũng vui vẻ, nhưng cô ấy không quên mục đích thực sự mà Sở Thu bảo cô ấy phát sóng trực tiếp, cô ấy lắc đầu nói: “Bà chủ nói có thể cho nhân viên ăn bao nhiêu trái cây tùy thích, nhưng tôi không phải nhân viên duy nhất của bà chủ, tôi không thể ăn hết chậu dâu tây này được.”

Người xem: ???

[Cô được phép ăn những loại trái cây nào?]

[Nhanh! Cô nói thêm đi.]

[Tôi cũng muốn có một bà chủ hào phóng 5555]

[Rốt cuộc bà chủ có bao nhiêu tài sản, mới có thể nói như vậy?]

Dương Mễ Tuyết nhìn thấy được bình luận cuối cùng kia trên làn đạn không biết là tìm tòi nghiên cứu hay là chế giễu, cô ấy cười khúc khích nói: “Bà chủ của chúng tôi rất nghèo, trong túi thậm chí không có mấy đồng tiền liên bang, nghèo đến mức phải đi bán dâu tây, ước chừng phải nghèo đến mấy chục năm nữa.”

Hầu hết người xem đều bối rối, họ không hiểu làm sao một người nghèo đến mức không có mấy đồng lại trở thành bà chủ, nhưng những người xem thông minh đã đoán ra: [Bà chủ của Mễ Tuyết là một trồng trọt sư, chẳng lẽ cô ấy định bán dâu tây để xây dựng Lam Tinh?]

Ban đầu Dương Mễ Tuyết đã sắp xếp một trợ lý làm người hỗ trợ trong lúc phát sóng trực tiếp, lúc này cô ấy thấy có fans đoán được thì tiện dịp này nói tiếp: “Đúng vậy, bà chủ Sở không có tiền, nên thuê mấy người chúng tôi đến đây đều không đưa tiền, chỉ có bao ăn trọn gói trái cây thôi.”

Người xem: “...” Mấy người thật đáng ghét!

Trái cây ở Liên Bang đều do quý tộc độc quyền, cho dù có tiền bạn cũng không mua được, chỉ riêng “Bao trọn gói trái cây” đã đủ cho bọn họ hâm mộ ghen tị cả trăm năm.

Có người xem tức giận đến mức lén ném trứng thối giá trị 0,5 đồng liên bang, không ngờ có nhiều người cũng nghĩ như vậy, lên trên màn hình xuất hiện combo một trăm, một nghìn, mười nghìn, hai mươi nghìn quả trứng thối.

Trong nháy mắt, toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp im lặng, chỉ còn vẻ mặt của Dương Mễ Tuyết hơi đờ đẫn.

Làm streamer game được ba năm, đây là lần đầu tiên cô ấy được fans “yêu mến” đến vậy.

Dương Mễ Tuyết nhanh chóng phản ứng, chắp tay cảm ơn nói: “Đã làm nhóm lão thiết tiêu nhiều tiền, không ngờ các bạn lại thích tôi như thế, haha.”

“Không nói nhiều nữa, chúng tôi đã quyết định xong mảnh đất sau này của căn cứ, bây giờ tôi sẽ dẫn các bạn đi nơi đó một chút, bà chủ chuẩn bị trồng trọt ở đây, sau này các lão thiết có thể ở trong phòng phát sóng trực tiếp đi theo tôi trồng trọt một cách chân thực.”

Ống kính của robot ong mật nhỏ bay nhanh lên trời, ghi lại cảnh Diệp Chương đang dùng dị năng hệ thổ xới đất.

Một khối đất ướt lớn có rễ cỏ màu trắng được xới xuống đất, miếng đất khô có đá nứt nẻ trên bề mặt được xới lên và chôn xuống dưới, khối bùn được chia làm hai phần, hai phần chia thành bốn, dần dần chia thành những miếng nhỏ hơn, tạo thành một mảnh đất bằng phẳng.

Trước đây Diệp Chương là một thợ mỏ, anh ta chuyên khai thác và tìm quặng ở những nơi máy móc không vận hành được, cấp bậc và mức độ thuần thục dị năng của anh ta rất cao, tốc độ đào và xới đất của anh ta rất nhanh, trong chớp mắt chỉ còn lại bóng lưng vội vàng.

Sơ Thu đi qua từng khu vực, kiểm tra màu sắc và độ ẩm của đất đai, xem trong đó có lẫn trứng côn trùng không.

[Làm ruộng phải xới đất, tôi biết việc này.]

[Nhưng nó cũng cần tưới nước phải không?]

[Bùn đất bên dưới đã xới đủ chưa?]

[Cục đá này có giữ lại không? Không cần chọn chúng nó? Trong game mình phải chọn.]

Những câu người xem nghi ngờ cũng là tiếng lòng của Dương Mễ Tuyết: “Bà chủ, như vậy chúng ta có thể trồng cây được không?”

Cô ấy đã chơi qua rất nhiều game nông trại, cho dù là game nào thì cũng không thao tác như này.

Sở Thu: “Không phải trên phi thuyền chỉ có nước mà tôi vẫn trồng được chậu dâu tây à?”

Dương Mễ Tuyết suy nghĩ một chút, cô ấy thấy cũng đúng, nghiêm túc nói: “Không phải trước đây trên tinh võng có một bài viết rất nổi tiếng à? Nói về một vị trồng trọt sư hoang dại bán dâu tây, người đó là bà chủ của tôi, đúng lúc tôi ở trên chiếc phi thuyền kia, nghe nói bà chủ muốn tuyển người đến xây dựng lại Lam Tinh, mọi người đổ xô nộp hồ sơ, may mắn tôi đã phỏng vấn thành công, haha.”

Cô ấy vừa khoe khoang nói, vừa cầm quả dâu tây to ăn hết trong vòng hai miếng.

Mọi người xem ghen tị đến mức mặt mũi vặn vẹo, khi họ đang định mắng chửi thì đã bị vị ngọt trái dâu tây và nước dâu đặc sệt chinh phục, họ âm thầm xóa một nửa câu mắng chửi di, thay vào đó họ tặng hoa và khinh khí cầu.

Trong chốc lát, phòng phát sóng trực tiếp tràn ngập hiệu ứng các loại quà tặng lớn nhỏ, trên màn hình căn bản không nhìn thấy được bóng người.

Dương Mễ Tuyết thấy vậy, vội vàng nói: “Các lão thiết đừng nóng vội mua quà, đay là phòng phát sóng trực tiếp game của tôi, bây giờ chúng tôi sẽ kết nối với phòng phát sóng trực tiếp của bà chủ, các bạn có thể xem các bước xây dựng lại Lam Tinh ở đó, bao gồm trồng trọt và hái trái cây.”

Trợ lý của Dương Mễ Tuyết xử lý rất nhanh, Dương Mễ Tuyết chưa nói xong thì trợ lý đã gửi link kết nối.