Chương 5: Đến Lam Tinh 1

Sở Thu đang từ chối giữa chừng thì đột nhiên đổi ý, mặc dù cô nhanh chóng che đậy bằng khuôn mặt lạnh lùng của mình, nhưng Giải Tử Thạch vẫn nhận ra được điều đó, anh ta thử lắc lắc lỗ tai mình.

Không ngoài suy nghĩ, đúng là ánh mắt của Sở Thu lại dán chặt vào nó.

Thì ra là như vậy! Giải Tử Thạch chợt hiểu ra, anh ta cười nói: “Mỗi quân nhân ở Liên Bang đều có nghĩa vụ bảo vệ trồng trọt sư, cô không cần phải thuê riêng.”

Sở Thu: “Tôi không tham gia kỳ kiểm tra đánh giá của Hiệp hội trồng trọt Liên Bang, không phải trồng trọt sư.”

Giải Tử Thạch giải thích: “Có thể cô đã hiểu lầm, kể cả cô không thông qua khảo hạch, nhưng cô có thể trồng và thu hoạch nhiều dâu tây như vậy, cô đã đủ tiêu chuẩn của một trồng trọt sư, chỉ là cô vẫn chưa được vào hệ thống Liên Bang.”

Điều này hơi khác với những gì Sở Thu nghĩ, nhưng bằng cách này cô sẽ làm được nhiều việc hơn.

“Kỳ nghỉ của anh còn bao lâu?”

Giải Tử Thạch: “Hai tháng.”

Sở Thu không biết quân đội tính lương như thế nào, cô cũng không có ý định trả lương theo cấp bậc trong quân đội: “Tôi bao ăn bao ở, bao trọn gói hoa quả, nơi làm việc ở Lam Tinh...”

Cô chưa nói xong, Giải Tử Thạch đã không nhịn được gật đầu nói: “Tôi đi!”

Sở Thu: “...”

Mặc dù cô là người đưa ra điều kiện, biết câu “Bao trọn gói hoa quả” thật sự rất hấp dẫn, nhưng thậm chí Giải Tử Thạch còn không nghe xong câu nói đã đồng ý, cô không khỏi cảm thấy đứa nhỏ này hơi ngốc.

Sự thật chứng minh câu “Bao trọn gói hoa quả” hấp dẫn hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của cô.

Những quân nhân ở gần đó nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, không phân biệt trai gái, tất cả đều nhìn cô với ánh mắt tha thiết: Chúng tôi cũng có thể làm được!

Ngay cả cặp đôi kia đang ngủ ở bên trong căn phòng cũng đứng dậy, đối diện với ánh mắt như sói đói của các quân nhân bên ngoài, chân thành hét lên: “Bà chủ, cô còn thiếu người không?”

Việc xây dựng Lam Tinh không thể chậm trễ, Sở Thu thiếu người, nhưng không phải người nào cô cũng tuyển.

“Tôi thừa kế Lam Tinh, việc xây dựng Lam Tinh rất cực khổ không thể tưởng tượng được, mọi người hãy cẩn thận suy nghĩ một chút.”

Thừa kế Lam Tinh? Xây dựng Lam Tinh? Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Trước đây không lâu, chủ đề “Lam Tinh sắp trở thành hành tinh rác” còn xông thẳng lên hot search, trong số bọn họ có người vẫn nhớ, nhanh như vậy nó đã có người thừa kế? Người thừa kế lại là một trồng trọt sư hoang dại?

Sở Thu chân trước vừa bước ra khỏi phòng, Giải Tử Thạch chân sau đã đi theo, đi sau cách cô một bước xa.

“Anh đã quyết định nhanh như vậy?”

“Bao trọn gói hoa quả!” Giải Tử Thạch khoa trương nói, vẻ mặt thoải mái, nhưng thật ra ánh mắt anh ta đang liên tục nhìn xung quanh xem có ai khả nghi xuất hiện không , “Nếu bỏ qua cơ hội này, có thể cả đời tôi cũng không ăn được thực vật tự nhiên, tại sao tôi phải do dự?”

Ánh mắt Sở Thu nhìn qua đôi tai sói đang lắc như máy bay sắp cất cánh của Giản Tử Thạch, cô hơi cử động ngón tay nói: “Anh thích ăn trái cây gì?”

Giải Tử Thạch lập tức trả lời: “Dâu tây!”

Sầu riêng, dừa là loại cây phải trồng lớn rồi mới thu hoạch được, ở trên phi thuyền không có phương tiện, còn dâu tây thì không phải dễ trồng à?

Sở Thu cười nói: “Đợi lát nữa tôi hái cho anh ăn.”

“Cám ơn bà chủ!” Chỉ tưởng tượng hình ảnh mình có thể cầm chậu dâu tây vừa hái vừa ăn đã khiến cho Giải Tử Thạch kích động đến mức đuôi sói sắp hiện ra.

Sở Thu phải đi đến khu công cộng rửa mặt, hai người vừa đi vừa trò chuyện, nhưng quân nhân khác một mực đi theo, tùy lúc thay đổi đội hình, vững vàng bảo vệ Sở Thu ở vị trí trung tâm.

Trên đường đi, Sở Thu hỏi mấy vấn đề, bao gồm việc làm sao Giản Tử Thạch biết cô là trồng trọt sư, tại sao có nhiều người đến bảo vệ cô như vậy,...

Giải Tử Thạch thành thật trả lời: “Chuyện hôm qua cô bán dâu tây đã có người đang lên tinh võng, tất cả binh lính có trên phi thuyền đều đến đây, tôi là cấp dưới của thiếu tướng Ngôn Tư Niên ở Quân đoàn số chín, có chức vụ cao hơn bọn họ, nên cá nhân tôi sẽ bảo vệ cô.”

Sở Thu: “Các anh thường xuyên gặp phải chuyện này không?”

“Trồng trọt sư có hộ vệ riêng, người cấp bậc cao sẽ được chiến sĩ cơ giáp bảo vệ, họ sẽ không tìm kiếm sự giúp đỡ từ quân nhân và chiến sĩ cơ giáp khác.” Giản Tử Thạch cảm thấy câu nói này không đủ thuyết phục, vì vậy anh ta nói thêm “Trừ khi có việc bất ngờ xảy ra.”

Ví dụ như hộ vệ riêng bị thương hoặc chết, hay trong thời điểm sự an toàn của trồng trọt sư bị uy hϊếp.

Chiến sĩ cơ giáp... Sở Thu dừng cha lại một cái, sau đó cô tiếp tục đi về phía trước.

Ngày hôm qua cô đã lướt tinh võng mấy lần, để lấp đầy khoảng trống lịch sử từ mạt thế đến hiện tại, cô hơi hiểu biết về tình hình hiện tại, biết Liên Bang có cơ giáp, biết trồng trọt sư có hộ vệ riêng, nhưng không biết trồng trọt sư có chiến sĩ cơ giáp bảo vệ.

“Bà chủ, chỉ có thông qua kiểm tra đánh giá của Hiệp hội trồng trọt Liên Bang, sau khi ghi vào hệ thống thì mới được cấp hộ vệ riêng, chiến sĩ cơ giáp, cô...” Giản Tử Thạch muốn nói lại thôi, anh ta do dự không biết có nên khuyên Sở Thu thi khảo hạch không.

Sở Thu cũng đang cân nhắc về việc này.

Có thân phận trồng trọt sư, thuận lợi cho việc bán trái cây sau này của cô hơn, nhưng nếu thân phận này sẽ làm cô và quý tộc trói buộc vào nhau, một ngày nào đó trong tương lai cô bị bắt buộc phải phục vụ quý tộc, vậy thì việc này sẽ mất nhiều hơn được.

Cho đến khi cô từ khu rửa mặt công cộng về đến phòng, cô vẫn chưa lựa chọn được, nên cô quyết định đi đến đâu nghĩ đến đó.

Sở Thu thúc giục sinh trưởng ba chậu dâu tây, dưới sự bảo vệ của nhóm người Giải Tử Thạch cô đi đến nhà ăn bán, sau khi trở về cô bắt đầu sàng lọc hồ sơ phỏng vấn do mọi người gửi đến.