Chương 2: Thừa kế Lam Tinh 2

Một giờ sau, Sở Thu biết mình đang ở thế giới nào thông qua quang não như một chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay cô.

Hơn một nghìn năm trước, sau một trận mưa sao băng từ trên trời rơi xuống, động vật và thực vật đã có suy nghĩ riêng, phần lớn loài người biến thành tang thi không có ý thức chỉ dữ lại bản năng khát máu và gϊếŧ chóc, những người may mắn sống sót phải giãy giụa tồn tại giữa động thực vật biến dị và tang thi.

Đây là mạt thế mà Sở Thu đã tự mình trải qua.

Hai mươi năm sau khi mạt thế, vũ trụ nổ mạnh mang đến một giống loài trùng tộc mới, nó có sức sống siêu cường, sinh sản mạnh, lực tàn phá cao, con người và động thực vật liên thủ đều khó thắng được, chỉ có thể rời khỏi Lam Tinh để tìm kiếm sự sống.

Sau một chặng đường dài của tinh tế, hôm nay ở mảnh tinh vực này họ đã thành lập Liên Bang, mở ra cuộc chiến nghìn năm với trùng tộc.

Trong thời kỳ chiến tranh, mọi tài nguyên đều được dồn hết vào chiến trường, sau khi trùng tộc rút đi, chiến tranh dừng lại, Lam Tinh đã trở thành một hành tinh vô dụng.

Sở Thu tìm được lịch sử và tìm được cơ hội xây dựng Lam Tinh.

Loài người đã thành công định cư ở mảnh tinh vực này, nhưng nơi này có mức phóng xạ mạnh mẽ, các thực vật bình thường rất khó sống sót, thực vật biến dị có mùi vị không tốt, mọi người chỉ có thể dùng dịch dinh dưỡng và năng lượng khối vuông để thay thế một ngày ba bữa cơm.

Trùng hợp, thực vật và mỹ thực đều là sở trường của cô.

Sở Thu theo địa chỉ chuyển phát nhanh được lưu trong quang não, ngồi trên xe ô tô huyền phù trở về nơi ở của nguyên chủ.

Nguyên chủ là trẻ mồ côi, chưa từng đi học, sau khi rời cô nhi viện nguyên chủ đi khắp nơi làm việc, cô ấy dành dụm được một ít tiền, sau khi trả tiền thuê phòng, điện nước và các chi phí khác, số tiền còn lại chỉ đủ để mua một tấm vé phi thuyền đi Lam Tinh.

Có khi cô là chủ tinh cầu nghèo nhất ở Liên Bang đấy chứ?

Sở Thu cười một tiếng, cầm ra một chiếc hộp sắt buộc ở thắt lưng.

Cô là một trong những người đầu tiên thức tỉnh dị năng sau khi mạt thế rơi xuống, cô có thể thúc dục thực vật sinh trưởng, điều khiển thực vật để mình sử dụng, là một người dị năng hệ mộc.

Trong hộp sắt là những hạt giống cô thường xuyên sử dụng, có hạt dùng trong sinh hoạt hàng ngày và có hạt dùng trong chiến đấu.

Không ngờ tới, những hạt giống và dị năng cũng đi theo cô đến thế giới mới.

Lam Tinh là một hành tinh sắp bị bỏ hoang, có rất ít chuyến bay đi đến đó, vì Bạch Oải Tinh gần Lam Tinh lên mới có chuyến bay, nếu bỏ lỡ chuyến bay hôm nay thì cô phải đợi một tháng nữa.

Chỉ còn ba giờ nữa là tàu khỏi hành, mà từ chỗ cô đến tinh cảng phải mất hai giờ.

Điều kiện đầu tiên kế thừa Lam Tinh là một năm, thời gian không còn nhiều lên Sở Thu chọn hủy hợp đồng thuê phòng.

Chủ nhà không hỏi lý do hủy hợp đồng thuê phòng, chỉ trừ tiền thuê những ngày còn lại và trả lại tiền đặt cọc cho cô.

Sở Thu không muốn bại lộ việc mình không phải là nguyên chủ, nên không cãi vã với chủ nhà, cô nhanh chóng thu thập hành lý đi đến tinh cảng.

Trên tinh cảng các phi thuyền dân sự đỗ một cách gọn gàng, thỉnh thoảng có phi thuyền cất cánh và hạ cánh ngay ngắn có thứ tự.

Sở Thu theo hướng dẫn thành công qua chốt kiểm tra an ninh, cô lên phi thuyền tìm được phòng của mình.

Khoang bình dân có giá cả tiện nghi là phòng dành cho bốn người, tổng cộng chỉ có mười mét vuông, bên trái với bên phải có hai chiếc giường tầng, ở giữa chỉ để lại một khe hở chật hẹp.

Khi cô đi đến, trong phòng đã có hai người đến rồi, một nam một nữ ngồi cạnh nhau ở giường dưới, họ rựa gần nhau.

“Gần đây công ty R mới cho ra mắt một loại dịch dinh dưỡng mới có vị dâu tây, nghe nói uống rất ngon.”

“Không phải tất cả dịch dinh dưỡng đều có vị giống nhau? Vẫn là năng lượng khối vuông thú vị hơn.”

“Cái này không giống nhau, bên trong nó có nước dâu tây nguyên chất.”

“Thật hay giả? Thực vật tự nhiên quý như vậy, nếu muốn thêm nước dâu tây vào trong dịch dinh dưỡng thì có giá bao nhiêu tiền? Mình mua nổi không?”

Hai người đang trò chuyện sôi nổi, thậm chí còn không nhìn người đang đi vào một lần.

Sở Thu kiểm tra dãy số bên cạnh mép giường, thì biết bản thân ở giường dưới bên kia, cô để hành lý ít ỏi của mình xuống gầm giường, ngồi xuống bắt đầu vuốt quang não.

Giống như cặp đôi kia nói, ở mảnh tinh vực Tiên Nữ có một mức phóng xạ siêu mạnh. Mọi hành tinh, thành phố đều phải mở l*иg bảo hộ, để lọc phóng xạ đến cơ thể con người chỉ còn một một mức phóng xạ nhẹ không ảnh hưởng nhiều.

Qua nhiều năm, con người và các động thực vật biến dị đã sinh ra một mức độ đề kháng nhất định với phóng xạ, đây là sinh vật đã tự thay đổi đối với môi trường sống khắc nghiệt.

Người thích ứng được thì sống sót, nếu muốn tồn tại ở tinh vực Tiên Nữ thì bản thân phải đạt được một mức độ tiến hóa ở phương diện này. Nhưng cho dù chăm sóc cẩn thận đến đâu, thực vật bình thường vẫn không thể sống sót lâu dài, thế nên thực vật tự nhiên rất khan hiếm và đắt đỏ.

Mà vừa khéo đây là việc giúp Sở Thu phá vỡ mấu chốt.

Cô lấy từ trong hành lý ra một cái bát, đổ một ít nước vào rồi bỏ vào trong đó mấy hạt giống màu đen còn nhỏ hơn hạt vừng.

Dưới sự thúc dục của dị năng hệ mộc, hạt giống nhanh chóng nảy mầm, mọc ra nhánh cây, nở hoa, Sở Thu dừng lại một lần để hoàn thành thao tác thụ phấn, sau đó cô tiếp tục truyền dị năng vào.

Những quả nho nhỏ trên dây leo giống như được nhấn nút tăng tốc, vượt qua vô số ánh nắng mặt trời và thời gian, trong chớp mắt đã trưởng thành những quả dâu tây màu hồng hình trái tim.

Mùi hương dâu tây thoang thoảng tràn ngập trong không gian nhỏ, nó toát lên vẻ quyến rũ không kiềm chế được.

Trong vô thức tiếng nói chuyện của cặp đôi kia đã biến mất từ lâu, họ trợn mắt há mồm nhìn Sở Thu, một trồng trọt sư thưa thớt trong toàn Liên Bang lại ở cùng phòng với bọn họ! Dâu tây tự nhiên hiếm có trong toàn Liên Bang lại tùy tiện treo ở chỗ đó!

Hai người âm thầm ừm một tiếng, họ không dám quấy rầy Sở Thu, nên chỉ có thể nhắn tin trên quang não.

Người phụ nữ: [Không phải nói trồng trọt sư rất ít và siêu quý hiếm? Làm thế nào lưu lạc đến khoang bình dân?]

Người đàn ông: [Có thể cô ấy là một trồng trọt sư hoang dại vừa mới thức tỉnh, hoặc là cấp bậc rất thấp?]

Người phụ nữ: [Anh nói có lý!]

Hai người nghĩ mình đã tìm được câu trả lời chính xác, thì thấy Sở Thu thu hoạch từng quả từng quả dâu tây một, quả dâu tây đỏ tươi bên cạnh chất đống như ngọn núi nhỏ.

Người phụ nữ cúi đầu: [Anh nói trình độ rất thấp 😀]

Người đàn ông: [...Em cứ giả vờ như anh chưa nói gì đi.]

Người phụ nữ: [Anh nói, Hiệp hội trồng trọt Liên Bang đã biết mình bỏ lỡ một kho báu lớn không?]

Người đàn ông: [Nếu biết, thì bây giờ cô ấy đang phục vụ cho quý tộc, sẽ không ngồi ở khoang bình dân.]

Người phụ nữ: [Anh không cho phép người ta trải nghiệm cuộc sống à?]

Người đàn ông: [Nếu trải nghiệm cuộc sống thì cô ấy đã có hộ vệ riêng?]

Ở Liên Bang, những người có thể trồng thực vật bình thường được mọi người tôn trọng gọi là trồng trọt sư, những người có tài năng đặc biệt như vậy sẽ được bảo vệ nghiêm ngặt, mỗi một vị trồng trọt sư sẽ được một hộ vệ riêng cho mình.

Sở Thu một thân một mình đi ra cửa, không có hộ vệ đi theo, việc này có nghĩa: Cô là một trồng trọt sư hoang dại.

Mặc dù không biết tại sao Hiệp hội trồng trọt Liên Bang lại bỏ lỡ một kho báu lớn như vậy, nhưng đây chẳng phải cơ hội đưa đến trước mặt bọn họ à?

Hai người nhìn nhau một cái, im lặng gật đầu: Chờ tí nữa chúng ta làm như vậy!