Chương 3: Dị năng hệ mộc 1

Cho đến khi dị năng hệ mộc trong cơ thể cô có dấu hiệu suy yếu, Sở Thu mới dừng hành động thúc dục sinh trưởng cây.

Dị năng theo cô đến thế giới mới, nhưng không phải cấp mười trước đây mà là cấp hai.

May mắn kinh nghiệm của cô vẫn còn, thúc dục nhiều thực vật một chút thì có thể từ từ tăng cấp. Đúng lúc cô phải tích lũy vốn ban đầu bằng việc bán trái cây, đây có thể là làm một việc nhắm tới hai chuyện.

Khi động tác của cô dừng lại, cô lập tức bắt gặp ánh mắt nóng như lửa từ phía đối diện.

“Có chuyện gì?”

Người đàn ông gật đầu liên tục, khẩn trương xoa xoa tay: “Tôn kính trồng trọt sư đại nhân, xin hỏi cô có bán dâu tây không?”

“Anh muốn mua?”

Người đàn ông: “Vâng!”

Người phụ nữ: “Tôi cũng mua!”

“Anh chờ một chút.” Sở Thu mở quang não ra, tiến vào tinh võng kiểm tra giá bán dâu tây.

Ban đầu cô muốn biết giá thị trường một chút rồi mới quyết định giá bán, nhưng không ngờ trên tinh võng lại không có thông tin nào về giá cả trái cây.

Người đàn ông rất giỏi quan sát và nhìn sắc mặt người khác, thấy Sở Thu đang lướt màn hình như tìm kiếm thứ gì đó, mặc dù quang não đã bật chế độ riêng tư, anh ta không nhìn thấy nội dung bên trên nhưng anh ta có thể đoán được một chút.

Có lẽ trồng trọt sư hoang dại không biết giá cả thị trường?

Anh ta muốn tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với trồng trọt sư, không dám tùy tiện lừa gạt, anh ta thành thật nói: “Dân số Liên Bang là 500 tỷ, số lượng trồng trọt sư đăng ký chưa đến mười nghìn, hầu hết họ đều phục vụ cho quý tộc nên có rất ít thực vật thiên nhiên bán trên thị trường.”

Ý nói: Cô có tìm kiếm như thế nào nữa thì trên tinh võng cũng không có giá. Cho dù thật sự tìm được, đó chỉ là mức giá giao dịch trong giới quý tộc, người dân bình thường không mua được.

Sở Thu muốn kiếm tiền bằng việc bán trái cây, nhưng cô không nghĩ bán riêng cho giới quý tộc.

Tổng dân số Liên Bang có 500 tỷ, mỗi người dùng một đồng liên bang, đã đủ cho cô hoàn thành năm lần nhiệm vụ đầu tiên.

Mà quý tộc có bao nhiêu người?

Cho dù quý tộc có trả gấp trăm ngàn lần, thì họ có thể ăn hết được nhiều trái cây như vậy?

“Giá dâu tây mỗi quả, quả to 100, quả nhỏ 50.” Sở Thu nói.

Người đàn ông do dự hỏi: “Trồng trọt sư đại nhân, cô bán giá này có phải...”

Sở Thu nghĩ anh ta chê đắt, không ngờ người đàn ông nói: “Có phải rẻ quá không?”

Người phụ nữ đồng ý gật đầu nói: “Hiện tại dù không có người bán dâu tây, cô có tăng giá gấp mấy lần thì vẫn có người mua.”

Sở Thu: “Không cần tăng giá.”

Dịch dinh dưỡng rẻ nhất ở Liên Bang giá có 10 đồng liên bang, một bình có thể dùng hơn nửa ngày, giá tiền cô để đã rất cao, nếu tăng thêm mấy lần nữa thì giá sẽ trở lên mờ ám, không thuận lợi cho việc kinh doanh sau này của mình.

Cặp đôi này không biết Sở Thu đang nghĩ gì, chỉ nghĩ cô không hài lòng tình hình hiện tại gần như các trồng trọt sư trong Liên Bang đều phục vụ cho quý tộc, nên mới bán dâu tây với giá bình dân như vậy.

Người đàn ông nói: “Tôi mua mỗi loại mười quả, tổng cộng 1.500 đồng liên bang.”

Anh ta đã cộng cả số lượng mình và bạn gái ăn chung, nhưng người phụ nữ vẫn cảm thấy không đủ: “Dây tây để kia sẽ không hỏng, hiếm khi có cơ hội, mình mua thêm một chút đi.”

Người đàn ông suy nghĩ một tí, nghĩ cũng đúng, nên anh ra dứt khoát mua gấp đôi.

Trả tiền xong, hai người cầm quả dâu tây tốn hơn nửa tháng lương của mình, họ dùng thái độ trân trọng thậm chí là thành kính, cẩn thận...Cắn đầu quả dâu tây.

Hương dâu tây tự nhiên thêm vị nước hơi ngọt hòa quyện trên đầu lưỡi, nhân quả ở mỗi trái như đang khiêu vũ, cuộn xoáy.

Hai người không biết nên diễn tả cảm giác đẹp đẽ xa lạ này như thế nào, cuối cùng tất cả cảm xúc của họ gói gọn trong hai từ đơn giản: “Ăn ngon!”

Sở Thu biết số lượng trồng trọt sư ít nghiêm trọng, không có cách nào cung cấp trái cây cho toàn Liên Bang, cô có thể lý giải trước sự đe dọa với dụ dỗ của quyền lực và tiền tài các trồng sọt sư đã phục vụ cho quý tộc, nhưng...

Nhìn hai người trưởng thành rưng rưng nước mắt ăn dâu tây mà như đang ăn trứng cá muối, cô thật sự khó chịu.

Sở Thu cầm túi, bỏ dâu tây vào trong rồi đi ra ngoài.

Ngay lúc này, người phụ nữ hỏi: “Cô muốn đi bán dâu tây à?”

“Đúng.”

Người phụ nữ vội vàng nói: “Quý tộc có khoang quý tộc và nhà ăn riêng, lối đi vào khoang bình dân đều bị đóng, chỉ sợ cô không vào được.”

“Vậy à, cảm ơn cô.” Sở Thu thật sự không biết sự phân chia giai cấp giữa quý tộc và bình dân đã nghiêm trọng như vậy, cô suy nghĩ hay mình cầm theo chậu dâu tây đi.

Sơ Thu một tay ôm chậu dâu tây, đi qua con đường ngoằn ngoèo, cô đi đến nhà ăn của khoang bình dân.

Với tình hình khan hiếm của thực vật tự nhiên như bây giờ, hình ảnh ôm chậu dâu tây của cô quá nổi bật, thu hút ánh mắt của nhiều người, khiến nhiều người đang đi phải dừng lại.

Trong nhà ăn có người vừa uống dịch dinh dưỡng vừa trò chuyện, nhưng những âm thanh xì xào bàn tán kia từ từ biến mất, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào vị trồng trọt sư đi nhầm vào khoang bình dân này.

Sở Thu tìm một chỗ ngồi xuống, cô đặt chậu dâu tây sang một bên, sau đó điều chỉnh quang não sang chế độ công khai: [Dâu tây Lam Tinh, bán số lượng có hạn, quả to 100, quả nhỏ 50, đã được xử lý cẩn thận.]

Tất cả mọi người: ???