Chương 113: Thiếu nợ phải bồi thường

Đường Cẩn Phong đang ở trong phòng khách cùng với trưởng quan cấp cao nói chuyện, lúc Tuyên Nhược Phong bước vào thì chuyện cũng đã nói xong, mấy vị quan quân mang quân hàm hành quân lễ xong, bước chân chỉnh tề đi ngang qua Tuyên Nhược Phong, một trận sát khí quét tới trước mặt, Tuyên Nhược Phong cũng không hề dao động, lẳng lặng nhìn bọn họ rời đi.

Đường Cẩn Phong bước vài bước đã tới trước mặt Tuyên Nhược Phong, cảm giác được hơi thở của nam nhân ngay gần trong gang tấc.

Tuyên Nhược Phong quay đầu lại nhìn, đập vào mắt hắn là thân thể cường kiện được quân trang màu xanh lục gắt gao ôm lấy, cả người tỏa ra khí chất nam nhân trưởng thành đáng tin. Giày đen bó sát còn chưa kịp thay, dây lưng bản to rộng quấn lấy cái eo thon săn chắc của Đường Cẩn Phong, toàn bộ quân trang thực sự khắc họa đường nét thân thể Đường Cẩn Phong quá mức hoàn mỹ, Tuyên Nhược Phong thấy vậy, vô thức nuốt nuốt nước miếng.

Đường Cẩn Phong hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm trầm lạnh lùng khẽ nhếch lên, hình ảnh chiếu thẳng vào đôi mắt hắn.

Thính lực của Đường Cẩn Phong vẫn luôn rất tốt, thanh âm thiếu niên nuốt nước miếng rất rõ ràng rơi vào tai hắn, nhìn thiếu niên làn da trắng nõn mang theo gương mặt ửng hồng, Đường Cẩn Phong ánh mắt hơi tối lại: "Cậu tới đây làm gì?"

Một người cúi đầu thì người lại nhìn lên, hình ảnh thật sự rất tốt đẹp.

Đôi mắt hoa đào lóe lên ý cười, Tuyên Nhược Phong dùng ánh mắt bảo binh sĩ mang thịt khô trong tay đi rồi cười nói: "Đường đạo sư, tôi tới đây là muốn đưa học phí cho ngài."

"Không cần, chuyện học tập linh năng vẫn là chờ lúc cậu thi xong hắng nói tiếp đi." Đường Cẩn Phong hơi nhíu mày, tuy nói thuốc thử AP có thể trị được cốt cách của thiếu niên nhưng thời gian học cũng ít nhất phải nửa năm, cho nên hiện tại muốn học tập khống chế linh năng lúc này thực sự có chút nóng vội.

"Tôi cảm thấy chuyện khống chế linh năng vẫn nên học nhanh mới tốt, hơn nữa tôi cũng mang nhiều thịt khô như vậy, ngài không muốn nếm thử sao?" Tuyên Nhược Phong bày ra biểu tình đáng thương hề hề nói.

Đường Cẩn Phong không thể nói ra lời từ chối đành phải cùng Tuyên Nhược Phong đi vào bàn ăn trước, kêu binh sĩ mang thịt khô đặt lên bàn.

"Tuy không phải do tôi tự tay làm nhưng cũng là do tôi chỉ đạo mà làm ra, hương vị hẳn sẽ không tồi đâu." Tuyên Nhược Phong gấp gáp vội vã nói, thục giục Đường Cẩn Phong mau chóng ăn, "Ngài nhanh ăn đi, ăn rất ngon đó."

Đường Cẩn Phong có một loại ảo giác sói xám đang dụ dỗ cậu bé mặc áo choàng đỏ.

Nhìn thiếu niên ánh mắt mong chờ nhìn mình, Đường Cẩn Phong khẽ gật đầu, kẹp lấy một miếng thịt khô bỏ vào miệng, tư thế ăn của Đường Cẩn Phong vô cùng ưu nhã, không hề giống như quân nhân ăn uống sảng khoái hào sảng.

Đem miếng thịt khô nuốt xuống, đợi vài giây cũng không thấy cảm giác bị trúng "độc" như trong tưởng tượng, Đường Cẩn Phong mới chậm rãi gật đầu đánh giá: "Không tồi."

Tuyên Nhược Phong lập tức đưa ra đề nghị nói: "Chờ ngài đi làm nhiệm vụ, tôi chuẩn bị cho ngài được không?"

"Không cần, tôi sẽ mua."

Đường Cẩn Phong nói rõ như thế là muốn cùng Tuyên Nhược Phong phân rõ ranh giới.

Tuyên Nhược Phong ha hả cười, dùng ngữ khí đặc biệt quen thuộc nói: "Hai chúng ta đều như một cả nha, không cần phải khách sáo như vậy?"

Đáp lại Tuyên Nhược Phong chính là ánh mắt Đường Cẩn Phong nhàn nhạt thoáng nhìn: "Đang ăn thì không được nói chuyện."

Đường Cẩn Phong đang định đem một đống "đạo lý" lớn áp đặt lên trên người Tuyên Nhược Phong thì vừa vặn có đồ bị đổ, môi mỏng hắn khẽ nhếch lên... Sau đó lại ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Tuyên Nhược Phong dùng cơm với Đường Cẩn Phong, khẽ rũ mắt che đi ý cười vào sâu trong đáy mắt.

Chờ đến khi Đường Cẩn Phong dùng xong một bàn thịt khô, thiếu niên vẫn là một bộ u oán. Đường Cẩn Phong cũng không nhìn quá lâu, nếu hắn đã ăn qua đồ của cậu, cũng chỉ trước tiên dạy dỗ cậu thôi.

Đường Cẩn Phong tiến lên đẩy xe lăn đi, hành động này của Đường Cẩn Phong khiến gương mặt Tuyên Nhược Phong thoáng chốc ửng đỏ.

Đường Cẩn Phong cúi đầu xuống liền nhìn thấy lốc xoáy nhỏ đáng yêu trên đỉnh đầu thiếu niên, khiến cho hắn đột nhiên thấy hoảng loạn, nếu nhìn xuống nữa thì sẽ thấy vàng tai thiếu niên vừa đỏ vừa hồng, đặc biệt rất xinh đẹp.

Thiếu niên xinh đẹp như vậy nên đáng giá có những thứ tốt hơn.

Đường Cẩn Phong cùng Tuyên Nhược Phong đi vào phòng khách, Đường Cẩn Phong ngồi xuống phía đối diện Tuyên Nhược Phong.

"Tôi muốn biết cấp bậc linh năng của cậu, tạo ra một cầu năng lượng để tôi nhìn xem cậu sở hữu hệ linh năng nào." Đường Cẩn Phong nói.

"Sở hữu sao?" Tuyên Nhược Phong nhíu mày.

Đường Cẩn Phong gật đầu.

Tuyên Nhược Phong chỉ có thể làm theo lời Đường Cẩn Phong nói, khó khắn đem năng lượng tập trung ở trong lòng bàn tay, từng tia linh năng hệ phong bắt đầu tập trung thành một quả cầu nhỏ, giờ phút linh năng hệ phong vẫn là hình dạng một lưỡi dao, từng chút từng chút một tậo trung lại một điểm.

Từ từ chậm rãi... Cầu năng lượng càng lúc càng lớn...

Trán của Tuyên Nhược Phong cũng bắt đầu đổ mồ hôi, nhìn sắc mặt thiếu niên dần trở nên trắng bệch, Đường Cẩn Phong nhíu mày hạ lệnh: "Dừng lại."

Tuyên Nhược Phong lắc đầu từ chối yêu cầu, cắn răng chống đỡ, Nhưng linh năng trong tay lại có dấu hiệu không ổn định, hơi thở của Tuyên Nhược Phong cũng trở nên hỗn loạn, bờ môi dần dần trắng bệch không còn giọt máu.

Ngực Đường Cẩn Phong trở nên căng thẳng, lập tức bước nhanh về phía trước, dùng linh năng của mình hấp thu cầu năng lượng của Tuyên Nhược Phong.

Cầu năng lượng trong tay Tuyên Nhược Phong chậm rãi biến mất...

Đường Cẩn phong nhìn Tuyên Nhược Phong đầu đầy mồ hôi, trong lòng tự nhiên thấy rất không vui: "Tôi không có bảo cậu cứng rắng chịu đựng."

Hơn nữa năng lực khống chế linh năng của thiếu niên thực sự quá kém, thực chất đang lãng phí quá nhiều linh năng, tự mình kéo chân sau chính mình.

Tuyên Nhược Phong hơi thở hổn hển, ánh mắt mờ mịt hơi nước nhìn Đường Cẩn Phong: "Tôi chỉ muốn biểu hiện tốt một chút ở trước mặt của ngài thôi." Rồi sau đó lại tỏ vẻ đau lòng một chút.

Mùi máu tươi nhàn nhạt bay thẳng vào chóp mũi hắn, Đường Cẩn Phong cúi đầu, nhìn thấy lòng bàn tay thiếu niên có một đạo hoa ngân tiên diễm chói mắt.

Sắc mặt Đường Cẩn Phong hơi trầm xuống, tự mình đi tìm hòm thuốc, ngồi bên cạnh thiếu niên băng bó bàn tay bị thương.

Nhìn Đường Cẩn Phong vì hắn mà cẩn thận như vậy, ánh mắt Tuyên Nhược Phong khẽ thoáng ý cười, khóe miệng cũng không nhịn được mà nhếch lên.

Nhìn Đường Cẩn Phong thêm một lần nữa, ánh mắt Tuyên Nhược Phong lúc này đã trở nên cực kì nóng bỏng, nóng đến mức có thể khiến tất cả sương giá lạnh lẽo tan thành hồ nước, huống hồ, Đường Cẩn Phong cũng không giống như bề ngoài lạnh nhạt như vậy.

Đường Cẩn Phong chậm rãi ngẩng đầu nhìn, đôi mắt thâm thúy phản chiếu ảnh ngược bộ dáng lúc này của thiếu niên, làm Tuyên Nhược Phong có ảo giác rằng mình đang ở trong đôi mắt của Đường Cẩn Phong.

Trương Thắng cùng Nguyễn Thanh đi vào phòng khách thì thấy được bộ dáng "thâm tình nhìn nhau" của Đường Cẩn Phong và Tuyên Nhược Phong, Trương Thắng gan tương đối lớn muốn mở miệng, Nguyễn Thanh nhanh tay lẹ mắt lập tức bịt miệng hắn lại, kéo hắn ra một góc nhìn lén.

Trong phòng khách, thanh âm Tuyên Nhược Phong thanh thúy chậm rãi vang lên, nhàn nhạt nói: "Chú Đường, ngài với tôi ở bên nhau đi. Đối với chú, cả một đời là quá dài nên hẳn sẽ rất khó thích ứng, nhưng tôi cảm thấy tình yêu mà tôi dành cho ngài chính là một đời một kiếp, tôi rất chắc chắn về điều đó. Ngài nói ngài muốn tìm một cường giả, tôi còn không phải hay sao? Ngài ngẫm lại mà xem, tôi mới vừa kích phát tiềm năng đã là cấp ba, tương lai tiềm năng rất rộng mở. Cho nên ngài nói xem, trên thế giới này còn có ai so với tôi càng thêm thích hợp hơn với ngài chứ?"

Hai người đang tránh ở một góc, Trương Thắng vẻ mặt kinh ngạc, Nguyễn Thanh một bộ lại giống như sớm đã biết.

Đường Cẩn Phong nâng đôi mắt sâu thẳm trong veo như hồ nước, lẳng lặng nhìn Tuyên Nhược Phong: "Tôi không phủ nhận, tiềm năng của cậu đích xác rất cao, nhưng năng lực khống chế lại rất lung tung hỗn loạn."

"Cho nên tôi mới muốn ngài dạy cho tôi nha, tôi không hiểu chuyện cũng chỉ có thể dựa vào ngài thôi." Tuyên Nhược Phong dùng sức khẽ nhúc nhích ngón tay chạm vào Đường Cẩn Phong.

Đường Cẩn Phong cúi đầu nhìn, thấy ngón tay thiếu niên khó khăn động đậy, trong lòng lại không nhịn được vì thiếu niên mà đau lòng.

"Từ lúc bắt đầu ngài chưa từng cho tôi có cơ hội lựa chọn," Tuyên Nhược Phong dường như chưa từng có ý nghĩ từ bỏ.

Cho nên ngày từ đầu đã không nên đến gần như vậy...

Chung quy, là ai không cho ai cơ hội, điều này cũng rất khó phân định.

"Cho ngài cơ hội để hối hận ngược lại lại biến thành tôi. Tôi không cảm thấy mình sẽ hối hận." Hắn không hề cảm thấy mình đang hối hận, nếu không hắn trọng sinh đâu còn có ý nghĩa gì nữa chứ?

Trương Thắng cùng Nguyễn Thanh đều đang âm thầm quan sát, nhìn Tuyên Nhược Phong dũng cảm cầu tình yêu, Trương Thắng thực sự bội phục một người có dũng khí như vậy, ngay cả Vương Sơ Tình đối với tướng quân thâm tình cũng không dám dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với tướng quân.

Hơn nữa, hắn phát hiện ra, tướng quân hắn...dường như cũng hề cảm thấy chán ghét.

Trương Thắng dường như phảng phất thấy được chuyện khó lường, kích động đến mức cả gương mặt cũng đỏ bừng.

"Hôm nay tạm dừng tại đây đi, chờ tay cậu tốt lên rồi tính tiếp." Đường Cẩn Phong lại một lần nữa nói sang chuyện khác, không có chính diện đối mặt nhìn thiếu niên "cầu ái".

Tuyên Nhược Phong cũng không hề thấy nhụt chí, ngẩng đầu cười khẽ: "Tôi muốn nhìn chậu hoa trước đó đã đưa cho tướng quân, tướng quân ngài có chiếu cố tốt cho chậu hoa hay không?"

Thân thể Trương Thắng khẽ run lên, nguyên lai chậu hoa là do Tuyên Nhược Phong đưa, khó trách tướng quân lại tức giận như vậy? Đây không lẽ chính là tướng quân phu nhân tương lai hay sao! Lại nói, lúc đưa ra đề nghị muốn giới thiệu đối tượng cho Tuyên Nhược Phong, khó trách tướng quân sẽ tức giận đâu. Nguyên lai là hai người họ đã sớm ở bên nhau.

Đường Cẩn Phong nhíu mày một chút, vẻ mặt bình tĩnh: "Hoa hồng đã khô héo rồi." Tay sau lưng thật cẩn thận nắm chặt, chứng tỏ chủ nhân của nó đang rất khẩn trương.

Nghe vậy, Tuyên Nhược phong không giận mà cười: "Hoa đã héo rồi?"

"Đúng thế, tôi nói là tôi không có thời gian chăm sóc hoa cỏ."

"Đã héo rồi thì đã héo...thôi? Chú Đường cảm thấy tôi sẽ nói như vậy sao?" Gương mặt tươi cười của Tuyên Nhược Phong nháy mắt trở nên bất mãn, hốc mắt cũng dần nhiễm hơi nước.

Thấy thiếu niên thay đổi bất thường, Đường Cẩn Phong khẽ nhíu mày: "Tôi sẽ cho người đi mua một chậu hoa mới."

Tuyên Nhược Phong dùng sức lắc đầu: "Mua mới cũng sẽ không phải là chậu cây lúc đầu nữa. Ngài phải biết rằng, mỗi một đóa hoa đều không giống nhau, mỗi một phiến lá cây hoa vĩnh viễn cũng sẽ không có sự trùng lặp, cho nên chậu hoa ấy mới là chậu hoa độc nhất vô nhị. Càng không nói đến chậu hoa này ở trong lòng tôi chính là báu vật vô giá, không có một chậu hoa nào khác có thể thay thế được nó." Tuyên Nhược Phong nghiêm trang nói hươu nói vượn.

Trương Thắng bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra việc mua hoa lại đặc biệt như vậy, cũng may là hắn không có thích nó.

Nhìn Trương Thắng vẻ mặt ngu ngốc, Nguyễn Thanh lạnh lùng vô cảm, sau đó hứng trí bừng bừng nhìn hai người trong phòng khách, hắn còn cho rằng cả thiên hạ này không có cái gì mà nguyên soái không thể trị, thật không ngờ rằng nguyên soái cũng sẽ có khắc tinh. Quá có ý tứ luôn.

"Vậy cậu muốn thế nào?" Thanh âm Đường Cẩn Phong không có nửa điểm kiên nhẫn.

"Đã nói là báu vật vô giá, chú Đường chắc hẳn sẽ không bồi thường nổi, nếu lấy người thay thế đồng giá cho đồ vật, tướng quân ngài sẽ nguyện ý bồi thường sao?" Tuyên Nhược Phong ẩn ý nhìn Đường Cẩn Phong.

Đường Cẩn Phong dường như thoáng đoán được Tuyên Nhược Phong đang muốn nói cái gì, ánh mắt hơi tối lại.

"Hoa là do cậu cứng rắn đưa cho tôi."

Tuyên Nhược Phong vô lại nhướn mày: "Có sao? Có ai nhìn thấy không?"

"..."

Đường Cẩn Phong đang tự nói với chính mình không cần tức giận đối với tiểu hài tử, không cần so đo với một tiểu hài tử. Dù sao thiếu niên giảo hoạt như thế nào, hắn đã sớm đã hiểu thấu rồi.

"Tướng quân cũng không hy vọng bị người khác bàn tán sau lưng, nói thiếu nợ còn không muốn trả!"

Đường Cẩn Phong khóe miệng giật giật: "Cậu muốn cái gì?" Lần đầu tiên hắn sâu sắc cảm nhận được sự vô lực đi.

"Thiếu nợ một khoản thịt, vậy tướng quân liền đem chính mình bồi trả cho tôi đi?"

Trương Thắng thiếu chút nữa kinh hô ra tiếng, Nguyễn Thanh vội vàng dùng tay bịt miệng hắn lại.

Hai người gần như là ngừng thở, chờ đợi câu trả lời của Đường Cẩn Phong.

Nhưng ngoài dự đoán, Đường Cẩn Phong cư nhiên gật đầu nói: Tôi sẽ suy nghĩ."

Không chỉ có Trương Thắng phát ngốc, ngay cả Tuyên Nhược Phong cũng kinh sợ, ngốc ngốc nhìn Đường Cẩn Phong, sợ Đường Cẩn Phong có phải nghe nhầm hay không, cường điệu nói: "Tôi nói chính là ngài..."

"Tôi nghe rất rõ ràng, Trương Thắng, đưa Tuyên thiếu gia giấy nợ."

"Rõ!" Trương Thắng vội vàng đi về phía hai người.

Nhìn thiếu niên vẫn còn ngây ngốc, lần đầu tiên Đường Cẩn Phong cùng một thiếu niên đấu, hắn lại có sức sống đến vậy.

Nhìn bóng dáng thiếu niên rời đi, khóe miệng Đường Cẩn Phong hiện lên tia mềm mại.

Tuyên Nhược Phong bị tiễn đi, còn lại mỗi Nguyễn Thanh đi đến trước mặt Đường Cẩn Phong, vẻ mặt kinh ngạc dò hỏi: "Tướng quân, ngài thực sự muốn đem bản thân trả nợ cho cậu ta?" Tình nguyện rơi vào thế bị động như vậy, thực sự không giống phong cách của tướng quân.

"Vậy Nguyễn Thanh cậu cảm thấy còn có kiến nghị nào tốt hơn không."

Nguyễn Thanh nghĩ một hồi, cuối cùng cũng nói ra được một biện pháp, nghe xong, khóe miệng Đường Cẩn Phong khẽ nhếch lên, yên lặng gật đầu: "Vậy giao cho cậu đi làm."

Nguyễn Thanh cười khẽ đáp ứng, hắn cũng không phải có ý định phá hư đâu, nhưng bởi vì trận chiến giữa công và thủ của hai người thực sự rất thú vị.