Chương 112: Hợp tác giao dịch

Cục cảnh sát khu Nam, văn phòng cục trưởng.

Ngồi phía sau bàn làm việc là một nữ nhân có diện mạo quyến xinh đẹp, một thân chế phục màu trắng lại làm nổi bật thêm nét phong tình quyến rũ ấy, tựa như báu vật mỹ lệ ông trời ban xuống vậy. Tuy nhiên, những ngón tay mảnh khảnh của nữ nhân ấy lại đang cầm một cây kẹo que, thi thoảng sẽ đưa lên đôi môi đỏ diễm ấy ngậm một ngụm.

Tập Mông ngồi ở đối điện nửa ngày đến nửa ngày cũng không động đậy người, mà chỉ cau mày: "Cục trưởng, tôi cho rằng như vậy thực sự không ổn, nếu như Võ Cường thật sự nhìn thấy được bộ dáng đối phương, hung thu sao có thể để cho hắn ta còn sống chứ? Cực Ác tinh tặc này rõ rằng muốn gạt chúng ta đưa linh thạch cho bọn họ, 1500 vạn điểm tín dụng tinh thạch, con số này tuyệt không phải con số nhỏ đâu."

Nam Cung Hỷ miệng hàm chứa kẹo que, húp một ngụm nước đường, đôi mắt đẹp nhìn Tập Mông nói: "Cậu nghĩ đến người khác không nghĩ đến hay sao? Hắn đã muốn cùng chúng ta bàn điều kiện, chúng ta liền tương kế tựu kế, vừa thô sơ lại vừa đơn giản." Tập Mông người này chính là quá cứng nhắc, rõ ràng lớn lên trông rất đáng yêu lanh lợi như, sao đầu óc mãi không thay đổi vậy?

Tập Mông vẫn như cũ phản đối ý kiến này: "Vạn nhất Võ Cường chết thì làm sao bây giờ?"

Nam Cung Hỉ rút kẹo que đang ngậm trong miệng ra, thu hồi màn hình nhỉ trong tay: "Cậu nói hung thủ không có khả năng để Võ Cường còn sống trở về, nhưng vì cái gì mà Võ Cường vẫn còn sống đến bây giờ?"

"Vạn nhất Võ Cường kỳ thật căn bản không biết cái gì cả?" Tập Mông vội vàng nói, "Cực Ác tinh tặc rất có khả năng chỉ là đang tung hỏa mù mà thôi."

"Được rồi." Nam Cung Hỷ bất đắc dĩ phải đưa cho Tập Mông một bức chân theo nguyên tắc phối cảnh.

Thấy vậy, hai con mắt đen láy của Tập Mông sáng lên: "Trong cơ thể hắn cũng có một con sâu? Thì ra là thế, vậy liền thông rồi, Võ Cường cùng với hung thủ rất có khả năng cùng một bọn, những thi thề bị chặ đó cũng rất có khả năng là làm cho Võ Cường xem, mục đích duy nhất chính là muốn hắn ta ngoan ngoãn nghe lời."

"Vậy, bây giờ chúng ta có nên chấp nhận mạo hiểm hay không?" Nam Cung Hỷ khẽ mỉm cười, lại đem kẹo que bỏ vào trong miệng.

Tập Mông cao hứng gật đầu: "Có, có chứ ạ, cái này là manh mối rất giá trị." Có manh mối này, bọn họ nhất định có biện pháp làm Võ Cường nói ra hung thủ là ai.

Nhìn Tập Mông vui vẻ, Nam Cung Hy lại nói tiếp: "Đem tư liệu phát xuống dưới, chúng ta phải làm cho các đội trưởng tận hết khả năng bắt sống Võ Cường."

Tập Mông gật đầu, nhưng rất nhanh, hắn lại nghĩ một điểm khác, mày lần nữa lại nhăn lại, giống như tiểu lão đầu: "Nếu hung thủ muốn đối phó với Cực Ác tinh tặc, bên kia bọn họ cũng không nên để một quả bom hẹn giờ bên người như vậy."

Cho nên, ngay từ lúc bắt đầu, Võ Cường đã chẳng còn đường sống để đi, biết rõ điểm này, Nam Cung Hỷ cũng cảm thấy thật đáng tiếc, rút kẹo que ra chậm rãi mở miệng: "Tóm lại, dù không tìm thấy Võ Cường, ít nhất cũng có thể khiến Cực Ác tinh tặc đại thương nguyên khí."

"Vậy còn Võ Cường kia..."

Nam Cung Hỷ lại đem kẹo que bỏ vào trong miệng: "Ai mà biết được, chúng ta cứ ngồi yên xem biến đi." Không thể không nói, hung thủ thật sự rất khôn khéo. Hơn nữa, trực giác của Nam Cung Hỷ vẫn luôn rất chuẩn xác, cô luôn cảm thấy dường như mọi chuyện vẫn đang đi theo hướng mà hung thủ mong đợi, cảm giác bị người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay như vậy, thật đúng là làm người khác rất khó chịu.

Hai người lại nói chuyện một hồi, Tập Mông định rời đi, vẫn là không nhịn được mở miệng nói: "Cục trưởng, cô vẫn là nên ăn ít đường thì tốt hơn, như vậy rất không biết quý trọng sức khỏe của bản thân."

Nam Cung Hỷ hơi ngừng lại, ngước mắt lên, nói với Tập Mông: "Tôi biết rồi, cảm ơn cậu đã quan tâm."

Trong một thiên hà khác có một phi thuyền khắc đầu lâu, chiếc phi thuyền chính là đại bản doanh của Cực Ác tinh tặc.

Võ Cường kinh hồn táng đảm đi tới phòng chỉ huy.

"Đại thủ lĩnh, tam thủ lĩnh..." Võ Cường cung kính cúi đầu, thân thể khẽ run lên.

Tam thủ lĩnh Nghiêm Tịnh là mỹ nam vô cùng xinh đẹp, hắn thấy Võ Cường đứng trước mặt hắn lại nơm nớp lo sợ, cánh tay khẽ duỗi ra, ôm cổ Võ Cường, cao hứng cười nói: "Võ Cường, ngươi hẳn đang rất cao hứng đi, cảnh sát Lam tinh cư nhiên nguyện ý để cao tiền thưởng, 1500 vạn tín dụng điểm tinh thạch nha. Đây chính là lần gần nhất mà kiếm được nhiều tiền như vậy nha."

Nói xong, Nghiêm Tịnh nhìn về phía lão đại Mộ Tiêu, ở trong lòng đều ẩn ẩn biết rõ, giao tiếp ánh mắt một phen, Nghiêm Tịnh tươi cười càng trở nên rạng rỡ.

Võ Cường bị ôm cổ khóc không ra nước mắt: "Tam thủ lĩnh..." Hắn cũng không nghĩ ra cách kiếm tiền như vậy đi.

Nghiêm Tịnh vỗ vỗ mặt Võ Cường, nói: "Yên tâm đi, ta biết ngươi ít nhiều vẫn không nói thật nhưng cũng thấy được ngươi chưa có ý hai lòng, chúng ta cũng không ép ngươi nói tên hung thủ đã là đủ tốt với ngươi đi. Ngươi cũng cho chúng ta nhiều tinh thạch như vậy, chúng ta cũng luyến tiếc phải gϊếŧ ngươi. Đi thôi, ra ngoài đi."

Võ Cường lại kinh hồn táng đảm mà rời đi.

Ngối đối diện Mộ Tiêu, Nghiêm Tịnh trên mặt nhanh chóng lạnh đi: "Đại ca, mạng hắn trước sau gì cũng treo trên người tên hung thủ, vạn nhất sau đó quay lại đối phó chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Mộ Tiêu khẽ cười, ánh mắt xoẹt qua một tia âm ngoan: "Chúng ta không phải đã cùng cục cảnh sát Lam tinh làm giao dịch hay sao? 1500 vạn tín dụng điểm tinh thạch chúng ta cũng không thể không lấy, nếu không có danh dự như vậy thì cảnh sát Lam tinh sau này sẽ không cùng chúng ta hợp tác nữa." Ý tứ này rất rõ, chính là muốn giao Võ Cường ra.

Nghiêm Tịnh nhanh chóng phản ứng lại, ngẩn người một lúc rồi vỗ đùi cười to nói: "Đúng đúng đúng, chúng ta đang nói về danh dự." Cho nên, Võ Cường vẫn là ngoan ngoãn đi chết đi, đối với bọn họ mà nói nửa điểm tổn thất không có.

Cục cảnh sát Lam tinh Bắc khu số 3, bên trong văn phòng đội trưởng.

Ngồi trên ghế, nam nhân trong chiếc áo sơ mi trắng phác họa đường nét cường kiện của cơ ngực, ẩn ẩn dưới lớp vải đơn bạc. Tư thế hắn vẫn luôn đoan chính, đều là do thói quen nhiều năm dưỡng thành, ngồi một chỗ cũng có thể tỏa ra một loại khí thế.

Khuôn mặt tuấn tú của Quý Thuyên gắt gao nhìn thật chặt vào màn hình tư liệu. ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào gò má gầy gò của Quách Ức. Một tay chống cằm, tay khác gõ gõ nhịp trên bàn.

Quách Ức, 42 tuổi, sinh ra ở khu ổ chuột, phế vật linh năng, giá trị dựng lực 2, không kết hôn. Chỉ là một nhân vật phổ thông, lúc trẻ còn có một chút hương vị, hiện tại thì đã quá già rồi.

Một lão nam nhân bình phàm như vậy sao lại cho hắn một cảm giác rất quen thuộc như thế?

Theo lý mà nói, cho dù có ký ức đi nữa, hắn cũng không có khả năng không có nhận thức một tiểu nhân vật như vậy mới đúng chứ.

Nhưng trực giác lại nói cho hắn biết, hắn mất đi kí ức, chắc chắn là có quan hệ tới người này.

Hơn nữa quan hệ rất không bình thường...

Đuôi mày Quý Thuyên xoẹt qua một tia lạnh lẽo, xem ra hắn nhất định phải gặp người này mới được.

Học viện võ thuật?

Quách Ức là bị người khác đánh chết sao?

Đóng quang não, Quý Thuyên cảm thấy đầu mình bắt đầu có chút đau.

Sáng sớm hôm sau, dưới ánh mặt trời chói chang, Tuyên Nhược Phong chậm rãi mở mắt gọi tam ca, nhưng người tới lại là nhị ca.

"Nhị ca? Không phải dạo này anh đang rất bận hay sao?" Tuyên Nhược Phong cảm giác chính mình đã rất lâu rồi chưa được nhìn thấy nhị ca.

"Anh bù lại số buổi học xin nghỉ, bây giờ cũng có thể hít thở không khí một chút rồi."

Tuyên Nhược Phong ngoan ngoãn để nhị ca ôm đến xe lăn đi rửa mặt, đột nhiên nhớ ra, nhị ca thích một người mà hắn đặc biệt rất không thích người này...

Quả nhiên, khi hắn đi xuống phòng bếp dưới lầu, ngồi xuống bàn ăn thì đã thấy Dung Tước ý cười đầy mặt nhìn nhị ca.

Tuyên Nhược Phong ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Dung Tước: "Nhị ca, tối hôm qua hắn ở trong nhà chúng ta nghỉ ngơi sao?"

Tuyên Nhược Nam hơi có chút xấu hổ: "Hắn chỉ nghỉ ngơi một đêm thôi."

"Ai da, Dung đại thiếu gia đây là không có nhà để về sao?" Tuyên Nhược Phong âm dương quái khí, trào phúng nói.

Tuyên Nhược Nam nghe vậy, tức giận gõ nhẹ đầu Tuyên Nhược Phong, dùng ánh mắt cảnh cáo Tuyên Nhược Phong không được thiếu lễ phép như vậy.

Tuyên Nhược Phong nhìn Dung Tước an tĩnh dùng bữa sáng thì lạnh lùng ha hả hai tiếng, cũng không tính toán cho nhị ca mặt mũi: "Vấn đề là sáng sớm tinh thần của em rất không tốt, gương mặt này của hắn không thể biến mất luôn hay sao?"

Lúc này là đổi tới Tuyên Nhược Tây gõ đầu Tuyên Nhược Phong: "Tiểu Phong, Dung Tước là khách."

Dung Tước hơi ngẩng đầu, nhìn Tuyên Nhược Phong, ánh mắt thoáng qua một tia đắc ý.

Thấy thế, Tuyên Nhược Phong không tình nguyện hừ lạnh một tiếng, sau đó quay đầu nhìn Tuyên Nhược Nam: "Bây giờ em muốn nhị ca uy em ăn."

Tuyên Nhược Phong đắc ý nhìn Dung Tước một cái, quả nhiên sắc mặt Dung Tước nháy mắt trở nên đen xì, ngoài mặt thì tươi cười nhưng mà trong lòng chắc chắn cười không nổi đâu.

Nhìn hai người ánh mắt tràn đầy địch ý mãnh liệt, Tuyên Nhược Nam bất đắc dĩ nói: "Mau ăn đi em."

Đợi một lúc lâu cũng không thấy Tuyên Nhược Bắc, Tuyên Nhược Nam thắc mắc hỏi: "Tiểu Bắc đâu rồi? Không phải nói nó sắp được làm cha sao, sao vẫn chưa đem bạn gái về nhà ra mắt vậy?"

"Từ hôm qua tới giờ cũng chưa thấy trở về, chờ nó về lại nói tiếp vậy. Anh đi lên gọi Quách thúc đây." Tuyên Nhược Nam chạy tới phòng bếp.

Tuyên Nhược Nam lột mấy quả trứng kho: "Tiểu đệ này, em làm món kho hương vị rất tốt, có muốn quyết định mở một nhà hàng hay không?"

"Em vẫn đang suy xét, em đang rất cần một người mà em có thể tín nhiệm tuyệt đối, chung quy người ngoài cũng không thể quá tin tưởng được." Tuyên Nhược Phong liếc ngang nhìn Dung Tước, cái người vẫn luôn gắp miếng thịt bỏ vào miệng không ngừng.

"Đáng tiếc tay nghề Tiểu Bắc quá kém, lòng quá trọng tình cảm." Tuyên Nhược Nam nói, đem một quả trứng đã bóc vỏ đưa đến bên miệng Tuyên Nhược Phong.

Tuyên Nhược Phong đề nghị: "Cho nên em căn bản chính là có tâm mà không có sức nha, hay là như vậy đi, nhị ca, anh dứt khoát bỏ công việc tới giúp em đi, dù sao anh cũng đâu có thích làm giáo viên đâu."

Tuyên Nhược Nam nghe vậy, hạ mị suy tư một chút, thật sự trong lòng có chút động tâm rồi.

Nhìn Tuyên Nhược Nam cư nhiên mà lại động tâm, Dung Tước sợ sẽ không được thấy Tuyên Nhược Nam ở trường học nữa, vội vàng lên tiếng đánh gãy tâm tư: "Nam Nam lão sư thực sự rất thích hợp làm giáo viên."

Tuyên Nhược Phong không chút khách khí giận dỗi đáp lại: "Cho dù anh của tôi có thích hợp làm giáo sư hay không thì cũng không phải do anh định đoạt đâu."

Dung Tước nhíu mày cao giọng nói: "Dù sao Nam Nam lão sư cũng rất tốt."

Nhìn hai người thế mà lại có xu hướng muốn nổi bão lần nữa.

Tuyên Nhược Nam đau đầu tìm đề tài khác tách hai người ra: "Tiểu Phong, ngày 20 tháng này em phải tham gia kỳ tuyển sinh rồi, em ôn tập thế nào rồi."

"Nếu không có vấn đề gì phát sinh thì tuyệt đối em có thể thi đậu." Tuyên Nhược Phong tràn đầy tự tin nói.

"Đến lúc đó nhà trường sẽ cho em một mình một phòng để làm bài thi, em tuyệt đối không khẩn trương đó." Tuyên Nhược Nam uy Tuyên Nhược Phong ăn một ngụm cháo.

"Anh yên tâm, em sẽ không khẩn trương đâu, dù sao em vẫn sẽ đỗ kỳ thi thôi." Tuyên Nhược Phong tươi cười xán lạn.

Tuyên Nhược Nam khẽ thở dài trong lòng, thật không biết tiểu đệ nhà mình lấy tự tin ở đâu ra nữa.

Một lát sau Tuyên Nhược Tây trở về ngồi bên cạnh Tuyên Nhược Phong, ẩn ý sâu xa nói với Tuyên Nhược Phong: "Tiểu Nam đã tìm tư liệu cho em, mấy ngày nay em ngoan ngoãn ở trong nhà đọc sách đi, không có việc thì đừng chạy loạn khắp nơi." Đặc biệt đừng chạy đến Đường gia.

"Quách thúc đâu rồi?" Tuyên Nhược Nam nhìn thoáng qua Tuyên Nhược Tây.

"Chú ấy nói chú ấy không đói."

Tuyên Nhược Phong nghe vậy liền hơi trầm ngâm, Quách thúc cứ như vậy thì không được, tối hôm qua cũng đã khóc cả một đêm rồi.

Chờ tới giữa trưa, Tuyên Nhược Phong đã hoàn toàn quên sạch lời dặn của Tuyên Nhược tay không còn một mảnh, mang theo một ít thịt khô đi thẳng đến Đường trạch, bị tưởng là người hầu nên bị chặn trước cửa.

Đón tiếp Tuyên Nhược Phong là hai binh sĩ, một người đưa Tuyên Nhược Phong tiến vào Đường gia, một người dẫn Tuyên Nhược Phong đi vào cùng với miếng thịt khô trong tay.