Chương 6: Nghiêm túc tâm sự một chút.

Vào ban đêm sau khi xác định Bùi Y đã ngủ, Bùi Tiểu Bảo vừa trải qua một trận chiến đấu vốn phải ngủ say vì mệt mỏi, lại lặng lẽ rời khỏi phòng.

Trong trận đấu đó Cự Hùng đã bị Bùi Tiểu Bảo đánh trọng thương, cho dù có chữa trị dịch nhưng đó cũng không phải thuốc tiên, mấy ngày nay hắn vẫn không thể tiếp tục lên sân đấu, cần phải nghỉ ngơi mấy ngày mới được.

Hai vầng trăng trên đỉnh đầu không quá sáng, cửa sổ thủy tinh được cường hóa trong phòng của Cự Hùng bị người ở ngoài dễ dàng cắt đứt.

Bùi Tiểu Bảo đứng trước giường Cự Hùng.

Cự hùng nhạy bén phát hiện mình đang gặp nguy hiểm, lập tức mở mắt ra nhưng chỉ cảm thấy một cơn gió thổi qua tai, ngay sau đó phần ngực bị trọng quyền đập trúng, sự đau đớn lan ra toàn thân khiến hắn cũng không kịp hét to cầu cứu.

Con ngươi của hắn đột nhiên phóng to, trước khi mất đi sinh mệnh, hắn nhìn thấy người đến có một đầu tóc ngắn màu xanh lam.

Trong nháy mắt đó hắn đã biết thân phận của đối phương, là ‘Băng Phách’ - người đã đánh bại chính mình.

Hắn nghe được thiếu niên kia lẩm bẩm nói:

"... Khiến chủ nhân không vui, đáng chết."

Giờ phút này, khuôn mặt anh tuấn của Bùi Tiểu Bảo không còn sự mê man như lúc ở trên sàn đấu, vẻ mặt cậu rất lạnh lùng. Sau khi xác nhận Cự Hùng thật sự không còn thở, thì lúc này cậu mới chậm rãi nhảy từ cửa sổ ra ngoài.

Về phòng nhìn thấy Bùi Y trên giường vẫn còn ngủ say, cậu cởϊ qυầи áo cẩn thận bò lên giường, lặng lẽ ôm eo Bùi Y, dúi đầu chen lên gối của đối phương, gần sát nhau không một kẽ hở.

Trong lúc Bùi Y ngủ mơ đã theo bản năng đưa tay xoa đầu Bùi Tiểu Bảo, theo thói quen cánh tay cũng trượt xuống nhẹ nhàng vỗ lưng cậu động viên.

Ngày hôm sau, tin tức Cự Hùng tử vong truyền ra, không ai hoài nghi hắn bị Bùi Tiểu Bảo lặng lẽ gϊếŧ chết, mọi người đều cho rằng lúc chiến đấu hắn bị thương quá nặng, vì không chữa trị kịp thời mà chết.

Lúc Bùi Y biết chuyện này còn hơi tiếc nuối một chút, anh đã tính tìm thời gian tự mình ra tay —— trong mấy tháng từ khi rời khỏi Phế tinh đến nay, nội lực của anh đã có đột phá, nếu dùng toàn lực cũng có thể bước đi, nhưng không thể đi quá lâu.

Chính bởi vì như vậy, nên anh hoàn toàn có thể đi gϊếŧ Cự Hùng. Chỉ là anh còn chưa kịp động thủ thì đối phương đã chết, nhưng vậy cũng tốt, bớt phí sức.

Độ nổi tiếng của cái tên "Băng Phách" đã dần dần tăng cao trong đấu trường, từ khi cậu tham gia đến nay vẫn chưa thua trận nào.

Không lâu sau thì Vệ Trì tìm tới cửa.

"Tôi biết hỏi việc riêng tư của người khác hơi vô lễ, nhưng Băng Phách có tư chất tốt như vậy, nếu vẫn ở tinh cầu cấp F này thì quá lãng phí ."

Hai bên vẫn nói chuyện trong văn phòng của Vệ Trì, hắn liếc mắt nhìn “Băng Phách” đang ôm eo Bùi Y ngồi trên ghế sô pha, hỏi:

"Chẳng lẽ các cậu tính ở chỗ này cả đời sao? Nếu như là vì thiếu tiền, thì ở đấu trường cấp thấp này cũng không thể phát triển tiền đồ được."

Đương nhiên Bùi Y biết rõ, anh cũng đã lên kế hoạch phát triển trong tương lai, nhưng bọn họ đều là người không hộ khẩu.

Anh cười cợt nói: "Nếu hôm nay anh không tìm bọn tôi, có khả năng mấy ngày nữa tôi cũng sẽ đến tìm anh."

"Hở?"

"Chúng tôi cần hai quang não làm giả thông tin cá nhân, đúng lúc đã tích góp đủ tiền rồi. Vệ tiên sinh có biết con đường nào không?"

Vệ Trì bình tĩnh phủ nhận: "Tôi chỉ là người phụ trách một đấu trường nhỏ trên tinh cầu cấp F này, loại đồ công nghệ cao kia tôi làm sao có khả năng biết."

Bùi Y cười như không cười nói: "Tôi nhớ tới lúc trước anh nói mình là người phụ trách ‘tạm thời’, tôi có thể lý giải là do gia tộc đã cử anh đến Aaron để rèn luyện không?"

Ánh mắt Vệ Trì hơi dao động, nhưng câu sau của Bùi Y mới khiến hắn phải đổi sắc mặt.

"Quân đoàn thứ sáu - Lanser tướng quân, có quan hệ gì với anh?"

Đó là chú của tôi, Vệ Trì suýt nữa đã lỡ miệng nói ra.

Bùi Y nhìn chằm chằm mặt sắc mặt của đối phương, phóng đại ý cười: "Ồ... đúng như tôi dự đoán."

Vợ của Lanser tướng quân họ Vệ, đây cũng không phải bí mật gì.

Nhưng toàn bộ đế quốc tổng cộng có sáu tinh vực, ở tinh vực thứ sáu có tới hàng ngàn, hàng vạn người họ Vệ. Bùi Y lại dễ dàng đoán ra mối liên hệ giữa Vệ Trì và hành chính quan cao nhất của tinh vực thứ sáu!

"Cậu rốt cuộc là ai?" Vệ Trì ngồi thẳng thân thể, sắc mặt nghiêm túc, "Diện mạo của cậu và Lacey điện hạ đã mất giống như đúc!"

Lacey...

Ánh mắt Bùi Y lóe lên, cái tên hoàng thất ban đầu của anh được gọi là "Lacey" .

Bùi Y thả lỏng người dựa ra sau, hai chân thon dài bắt chéo, xoa xoa đầu Bùi Tiểu Bảo đang gác trên vai mình.

"Chuyện này sao... Tôi nhớ ngày đầu tiên anh nhìn thấy tôi, đã báo cáo chuyện tôi tương tự Lacey điện hạ cho Lanser tướng quân đúng không."

Bùi Y nhìn bộ dáng giật mình của đối phương, chậm rãi nói: "Lúc đó ánh mắt anh nhìn tôi đã sớm bán đứng anh. Trên thế giới sẽ không thể có hai người giống nhau như đúc được, tên của tôi là Bùi Y."

"Diện mạo tôi như thế nào cũng không gây trở ngại giao dịch chúng ta, nếu Vệ tiên sinh có con đường có thể làm giả quang não cá nhân, mà tôi lại có nhu cầu, chúng ta không nên nghiêm túc bàn bạc một chút sao?"