Chương 5: Tôi thắng.

Thân thể Bùi Tiểu Bảo nhẹ như lông chim ngửa ra sau né tránh, Cự Hùng sững sờ khi thấy một đấm của mình bị thất bại, chỉ thấy thiếu niên kia nhẹ nhàng ngã người sau đó nhanh chóng bật dậy, nghiêng người đánh trúng vai Cự Hùng.

Trên khán đài phát ra âm thanh suýt xoa.

Cú đấm kia của Bùi Tiểu Bảo cũng không quá mạnh, giống như đang thăm dò đối thủ. Còn Cự Hùng cũng không hổ là người nổi danh ở đây, chỉ hơi bất ngờ một chút, thì ngay sau đó lập tức phản ứng lại, ra quyền phản đòn cực kỳ mãnh liệt, quyền phong như bão táp.

Bên trong gian phòng hoa lệ, Bùi Y nhếch khóe môi tươi cười miễn cưỡng nhìn màn hình lớn trước mặt, bên trên đang phát trực tiếp tình hình trận chiến của Bùi Tiểu Bảo và Cự Hùng.

"Vệ tiên sinh, có thể cho tôi mượn một vạn tinh tệ không?"

Vệ Trì nhíu mày: "Cậu muốn đặt cược cho Băng Phách sao?"

"Đương nhiên," Bùi Y gật đầu, "Làm phiền Vệ tiên sinh giúp tôi xử lý thủ tục."

Vệ Trì ra lệnh để bồi bàn xử lý, sau đó mới nói: "Sao cậu có thể khẳng định Băng Phách thắng? Cự Hùng từng có chiến tích thắng năm lần liên tục, hiện tại Băng Phách tỉ lệ bồi suất là 1 so 10. Tôi có thể nhìn ra các cậu cũng không giàu có, nếu như thua thì cậu sẽ nợ một khoản tiền lớn."

Không chỉ không giàu có, mà vốn là không có gì cả.

Bùi Y thầm thở dài, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Nhìn đi, bắt đầu phản kích rồi."

Vệ Trì ngẩng đầu nhìn màn hình, thân thể gầy ốm của Bùi Tiểu Bảo cực kỳ linh hoạt, bước chân hình như đang chuyển động theo một nhịp điệu nào đó.

Vào lúc Cự Hùng ra tay lần thứ hai, tay của cậu chống trên cánh tay đối phương để mượn lực, hai chân dùng sức bật lên, lộn một vòng qua đầu Cự Hùng, sau đó dùng trọng quyền mạnh mẽ đập vào gáy của đối phương!

Thân thể cao lớn của Cự Hùng vì trúng đòn này nên hơi bị lảo đảo, Bùi Tiểu Bảo nhẹ nhàng đáp đất, sau đó tiếp tục đấm một quyền vào huyệt thái dương của đối thủ, máu tươi lập tức phun ra.

Bùi Tiểu Bảo buồn bực bĩu môi, nếu không phải chủ nhân không cho phép cậu lộ móng vuốt, thì cậu đã sớm một móng vuốt đập chết người này rồi.

Chủ nhân còn nói cậu đánh lâu một chút, phải thắng nhưng không thể thắng quá thoải mái. Cậu rất không thích kiểu chiến đấu như vậy, không thoải mái chút nào, cậu rất muốn nhanh chóng kết thúc để trở lại bên người chủ nhân.

Cho dù cậu đơn thuần, nhưng không phải ngu ngốc, việc Bùi Y nói cậu vẫn nhớ rõ ràng, hơn nữa trên sàn đấu, trong một trận chiến chân chính, ra tay nặng hay nhẹ thì cậu phải tự nắm bắt.

Không thể không nói, một người mới như Bùi Tiểu Bảo lần đầu tiên tham gia chiến đấu, mà cậu lại có thể làm tốt như vậy.

Sau khi thăm dò sức mạnh của đối thủ, Bùi Tiểu Bảo không chỉ né tránh mà còn bắt đầu kịch liệt phản đòn, quyền nào cũng đánh vào điểm yếu của đối phương, cho dù thể chất cường hãn như Cự Hùng, cũng không chịu nổi đấu pháp như vậy của cậu.

Một năm trước, Bùi Tiểu Bảo vẫn chỉ chiến đấu theo bản năng của dã thú, Bùi Y dựa trên những đặc điểm này dạy cậu một loại công pháp.

Bùi Y đời trước là Huyền Lăng Ma Quân, trong ma cung tích trữ hầu hết các loại công pháp cả chính đạo và ma đạo trên giang hồ, Bùi Y gần như đã xem qua tất cả.

Sau khi hồi tưởng lại ký ức, Bùi Y nhớ đến một quyển võ công bí tịch mà võ lâm nhân sĩ chính đạo cực kỳ tôn sùng.

Bởi vì không biết thân thể Bùi Tiểu Bảo cấu tạo có giống con người bình thường hay không, nên anh không dám tùy tiện dạy Bùi Tiểu Bảo tu luyện nội lực, chỉ có thể tìm công pháp luyện thể để dạy cho cậu.

Bùi Tiểu Bảo giống một miếng bọt biển trắng nõn, có thể hấp thu bất kỳ màu sắc nào, Bùi Y dạy cái gì thì cậu sẽ học cái đó, cậu cũng sẽ không hỏi tại sao.

Cũng vì sự thuần túy này, nên cậu luyện công pháp có thể làm ít công to.

Giữa sàn đấu, từng chiêu thức được cậu biểu hiện một cách mạnh mẽ và dứt khoát, tuy rằng vẫn còn ngây ngô, nhưng đã có thể nhìn thấy được khí phách.

Khán giả cạnh sàn đấu đã điên cuồng! Hai mắt bọn họ đỏ rực, tiếng reo hò càng lúc càng to hơn.

Trên người Cự Hùng đầy rẫy những vết thương, vết máu trên mặt đất cũng càng ngày càng nhiều.

Ban đầu mọi người còn la hét ầm ĩ muốn Cự Hùng xé nát thiếu niên kia, nhưng không nghĩ tới tình thế lại đảo ngược, thân thể khổng lồ của Cự Hùng lại bị thiếu niên nhìn như nhu nhược kia đánh đến không còn sức chống trả.

Sự tương phản này lập tức khiến mọi người táo bạo hơn.

Mùi máu tanh kí©h thí©ɧ thần kinh của họ.

"Gϊếŧ hắn! Gϊếŧ hắn! Gϊếŧ hắn! !"

Toàn bộ nhiệt khí trong sàn đấu như bốc cháy, tất cả khán giả đều hưng phấn đứng lên, người nào cũng mồ hôi đầm đìa, trong mắt họ là sự khát vọng trần trụi đối với màn biểu diễn sắp diễn ra.

Gϊếŧ người, đó mới là thứ khán giả muốn nhìn thấy nhất.

Bùi Tiểu Bảo thật ra cũng muốn làm như vậy, nhưng đến thời khắc cuối cùng, không biết tại sao trong lòng cậu đột nhiên cảm thấy bất an.

Thời điểm cậu còn là một con thú, tùy tiện gϊếŧ mấy con ma thú cũng sẽ không có bất kỳ băn khoăn nào.

Cho dù là hiện tại, cậu cũng cảm thấy gϊếŧ người và gϊếŧ ma thú không có gì khác biệt.

Nhưng... Chủ nhân là nhân loại.

Nếu như cậu tùy tiện gϊếŧ người, chủ nhân có chán ghét mình hay không?

Cậu không muốn chủ nhân chán ghét mình.

Chính vì sự do dự này, nên Bùi Tiểu Bảo đã buông tha Cự Hùng.

Trên khán đài vang lên âm thanh tiếc nuối.

Vệ Trì cũng không còn ung dung như trước, sắc mặt của hắn trở nên trịnh trọng.

Bùi Y tiếp nhận tấm thẻ có chín vạn tinh tệ: "Cảm tạ sự hào phóng của Vệ tiên sinh."

Vệ Trì: "Tôi đã trừ hao một vạn tinh tệ mà cậu mượn, đây là số tiền cậu nên nhận." Hơn nữa hắn cũng đã kiếm lời một phần từ trên người con hắc mã này rồi.

"Chủ nhân —— "

Bùi Tiểu Bảo đẩy cửa đi vào, vui mừng ôm chặt Bùi Y, đôi mắt xanh sáng ngời: "Tôi thắng, tôi thắng!"

Nếu không phải ở đây còn có những người khác, thì cái đuôi của cậu đã sớm duỗi ra và lay động rồi.

Bùi Y sờ sờ đầu cậu khen: "Ừm, tiểu bảo bối của tôi thật lợi hại!"

Vệ Trì cảm giác trên trán mình tràn đầy hắc tuyến, thiếu niên vừa rồi còn đánh người đến sắp tàn phế, bây giờ lại đang làm nũng.

"Các cậu..." Vệ Trì há miệng, vẫn là không nhịn được nói, "Đế quốc không cho phép dưỡng nô ɭệ tư nhân."

Hắn nghe Bùi Tiểu Bảo xưng hô với Bùi Y như vậy nên mới nói thêm một câu, dưỡng nô ɭệ ở đế quốc là phạm pháp.

Bùi Y: "Cảm ơn đã nhắc nhở. Có thể cho tôi mượn phòng tắm một lúc được không?"

Vệ Trì liếc mắt nhìn Bùi Tiểu Bảo cả người đều là vết máu cười nói: "Đương nhiên."

Đây là lần đầu tiên sau khi Bùi Y xuyên đến thế giới này được dùng phòng tắm thoải mái như thế.

Hồ tắm lớn có thể chứa được vài người lớn, nhiệt độ nước được điều chỉnh thích hợp.

Hai người trần trụi ngồi trong hồ tắm, Bùi Y giả bộ giận dữ nói: "Cả người nhóc bẩn thỉu, còn làm dơ quần áo của tôi, hại tôi cũng phải đi tắm."

"Chủ nhân..." Bùi Tiểu Bảo oan ức tới gần ôm Bùi Y làm nũng, cằm cọ cọ lên bờ vai bóng loáng của anh.

Bùi Y không nói gì, đẩy cậu ra kiểm tra thật kỹ từ trên xuống, phát hiện trên lưng cậu có một vùng bầm tím, sắc mặt anh lập tức trầm xuống.

Người của anh, đến mắng anh còn không nỡ.

Từ khi Bùi Tiểu Bảo tu luyện công pháp, hầu như chưa bao giờ bị thương, không chỉ thực lực của cậu mạnh đến mức biếи ŧɦái, hơn nữa cộng thêm thân pháp biến đổi khó lường, cho dù gặp phải ma thú hung mãnh hơn, đánh không lại thì cậu cũng có thể bảo đảm bỏ trốn mà không bị thương.

Bùi Tiểu Bảo thấy Bùi Y giống như thật sự tức giận, lỗ tai lông xù xù rất lâu chưa xuất hiện lại xông ra, bất an mà lắc trái lắc phải.

"Không phải nói không cho phép bị thương sao?" Bùi Y hỏi.

Bùi Tiểu Bảo mím môi, cái đuôi cũng lặng lẽ xuất hiện, quấn quanh vòng eo rắn chắc của Bùi Y và liên tục vuốt nhẹ.

"Là chủ nhân muốn tôi thắng chậm một chút! Tôi sợ lỡ tay đã đánh chết hắn, cho nên để hắn thử đánh trước xem có đau hay không!" Bùi Tiểu Bảo quật cường nói, "Tôi thắng mà chủ nhân còn tức giận!"

Cậu cảm thấy rất khổ sở. Trên mặt không cao hứng, nhưng cái đuôi lại quấn chặt hơn .

Bùi Y nhận ra chính mình doạ đến Bùi Tiểu Bảo, sắc mặt lập tức dịu lại, đưa tay bóp bóp cái đuôi tiêm của cậu.

"A..." Thân thể run rẩy một lúc, Bùi Tiểu Bảo nhịn không được phát ra tiếng nức nở.

Cảm giác thật kỳ quái... Nhưng là còn muốn chủ nhân bóp một lúc nữa...

Bùi Y xoa xoa lỗ tai cậu dỗ dành nói: "Được rồi được rồi, tôi không phải giận nhóc mà là đau lòng vì nhóc bị thương, tiểu bảo bối có đau không? Lần sau không được như vậy."

Bùi Tiểu Bảo lắc đầu: "Không đau."

Bùi Y ôm cậu: "Đợi lát nữa chúng ta đi mua thuốc chữa thương. Lần sau trước mặt người ngoài không thể gọi chủ nhân biết không? Khi nào chỉ có hai người chúng ta mới có thể gọi."

"Ừm," Bùi Tiểu Bảo ngoan ngoãn gật đầu, "Vậy tôi gọi Y Y."

Bùi Y đỡ trán, bất đắc dĩ: "Không cho phép gọi như vậy. Trực tiếp gọi tên của tôi là được rồi."

Hai người bọn họ đều là người không có hộ khẩu, không thể quang minh chính đại thuê phòng ở bên ngoài, Bùi Y trực tiếp nhờ Vệ Trì giúp bọn họ tìm nơi ở, tiền thuê nhà vẫn trả như bình thường.

Chỗ này rất nhỏ, tổng cộng cũng chỉ hơn ba mươi mét vuông, cũng may vẫn có đủ phòng vệ sinh và nhà bếp.

Bùi Y ăn không quen các loại dinh dưỡng dịch và món ăn dinh dưỡng, mỗi bữa của Bùi Tiểu Bảo lấy thịt là món chính, nhưng đồ ăn tự nhiên đều đắt kinh khủng.

Thời đại này mặc kệ là trồng trọt hay chăn nuôi đều là nghề đốt tiền, cho dù có công nghệ cao, mấy tinh cầu lớn của đế quốc có môi trường tự nhiên như cũ cũng khó có thể trồng trọt cùng chăn nuôi.

Ma thú lại là nguyên liệu nấu ăn không tệ, nhưng cần phải bất chấp nguy hiểm đến tính mạng để liều lĩnh đi săn bắn. Đồng thời bởi vì thịt ma thú ẩn chứa năng lượng sung túc có thể sánh ngang với dinh dưỡng dịch cao cấp, nhưng hương vị của nó lại hơn xa dinh dưỡng dịch, cho nên thịt ma thú càng thêm đắt giá.

Bởi vì ma thú khó có thể săn được, những nơi kinh doanh thịt ma thú đều bị những gia tộc lớn có năng lực cường hãn của đế quốc nắm giữ, bọn họ sẽ phái tinh hạm chuyên môn cùng chiến đội cơ giáp đi tới các hành tinh nguyên thủy để săn bắn.

Người dùng tay không săn ma thú như Bùi Tiểu Bảo chỉ vì ăn thịt, bên trong đế quốc sợ là không có.

Người có thực lực như vậy, chỉ có thể gia nhập chính phủ cùng quân đội, sớm đã bị đế quốc nuôi dưỡng vì mục tiêu thủ hộ quốc gia mà tồn tại, ai sẽ lãng phí sức mạnh để gϊếŧ ma thú?

Hai người Bùi Y và Bùi Tiểu Bảo mới rời khỏi tinh cầu Phế Thải, lại đi bộ xuyên qua rừng rậm nguyên thủy, đường xá lại xa xôi, bây giờ mà muốn trở về săn ma thú thì không có quá nhiều khả năng thực hiện.

Bây giờ muốn ăn ngon, chỉ có thể trả một số tiền lớn để mua. Số tiền đầu tiên mà họ kiếm lời được phần lớn đã tiêu hao vì đồ ăn.

Sau khi ăn xong một bữa tiệc lớn phong phú, Bùi Y nằm bên người Bùi Tiểu Bảo, trước khi nhắm mắt lại ngủ anh nghĩ, vốn là theo dự định sẽ tùy tiện để Tiểu Bảo đánh mấy trận, thắng đủ tiền thì đến chợ đen mua quang não cá nhân rồi rời đi.

Nhưng đồ ăn mắc như thế, Bùi Y lại không muốn oan ức chính mình cùng Bùi Tiểu Bảo phải uống dinh dưỡng dịch, tinh tệ so với anh dự đoán càng khó dành dụm, chỉ sợ phải ở chỗ này thêm một thời gian.

Giường trong phòng cũng không quá thoải mái, nhưng ít nhất cũng là một chiếc giường bình thường, không phải cái ổ của Bùi Tiểu Bảo, cũng không phải khoang ngủ đông trên tinh hạm quân dụng.

Bùi Y xoa xoa đầu Bùi Tiểu Bảo, chậm rãi ngủ.

Ngày thứ hai, Bùi Tiểu Bảo vẫn tiếp tục lên sàn đấu.

Tuy rằng ngày đầu tiên cậu có biểu hiệu tốt, khán giả vẫn vì cậu là vị thành niên nên nghi ngờ thực lực của cậu. Cho nên tỉ lệ đặt cược của cậu vẫn như cũ, điều này giúp Bùi Y lại kiếm được một chút lời.