Chương 4: Chúng tôi muốn dự thi.

"Thân phận của cậu ấy sợ là không dễ giải quyết..." Hạm trưởng ngập ngừng giải thích, "Dù sao cậu ấy cũng có huyết thống của thú..."

Vấn đề này Bùi Y không phải không nghĩ tới, anh cũng không phân biệt được Bùi Tiểu Bảo là người hay là thú. Nếu tương lai có đủ năng lực, Bùi Y nhất định sẽ kiểm tra Bùi Tiểu Bảo thật kỹ. Nhưng tình trạng bây giờ của bọn họ không đủ điều kiện để thực hiện.

Cơ thể của Bùi Tiểu Bảo rất đặc thù, nếu bị chính phủ phát hiện chắc chắn sẽ bị bắt lại làm nghiên cứu, mà Bùi Y tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như vậy.

"Chuyện này không cần ông quan tâm." Bùi Y lạnh lùng nói.

Sau khi tinh hạm đổ hết rác thải sẽ theo lập trình quay về điểm xuất phát. Ba người ăn một chút thức ăn, sau đó Bùi Y lại tiếp tục hỏi không ít vấn đề mới để vị hạm trưởng kia đi nghỉ ngơi.

Hơn hai tháng sau, trải qua hai lần không gian nhảy vọt, tinh hạm cuối cùng cũng đến gần tinh vực thứ sáu. Trong vũ trụ mênh mông, một chiếc tinh hạm nhanh chóng bay tới, nơi tinh hạm đi qua có một cái bóng to lớn di động theo. Từ trong khoang tàu của tinh hạm có một khoang cứu hộ loại nhỏ lặng yên không một tiếng động thoát ly tinh hạm.

Vị trí hiện tại của bọn họ đã tiếp cận cảng của tinh vực thứ sáu, sau khi tinh hạm đáp đất, người bên trong muốn rời khỏi phải trải qua kiểm tra an toàn. Hai người Bùi Y và Bùi Tiểu Bảo không có hộ khẩu, không thể vào tinh vực thứ sáu bằng con đường chính quy, cho nên họ đã thừa dịp trước khi cập cảng đã lên khoang cứu hộ rời đi.

Hai người họ đáp xuống khu rừng rậm trên một tinh cầu hoang tàn vắng vẻ khác, sau đó bỏ khoang cứu hộ đi bộ. Dọc theo đường đi dựa vào Bùi Tiểu Bảo săn ma thú trong rừng rậm để lót dạ, cứ đi như vậy liên tiếp mười mấy ngày thì hai người mới ra khỏi rừng rậm, tiến vào phụ cận của một trấn nhỏ và nhìn thấy nhân loại khác.

Đây là tinh cầu cấp F của tinh vực thứ sáu, được gọi là Aaron. Tại trung tâm thành thị của Aaron, màn đêm lặng lẽ giáng lâm và nhanh chóng bao phủ.

Có ánh sáng thì phải có bóng tối, thành thị ban ngày có bao nhiêu bình yên và trật tự, thì buổi tối lại có bấy nhiêu ồn ào và náo loạn.

Nơi này là một sàn đấu cỡ lớn nằm sâu dưới lòng đất, cánh cửa kim loại vừa lớn vừa dày được mở ra, sóng nhiệt xen lẫn điên cuồng, sa đọa và hơi thở da^ʍ mỹ phả vào mặt.

Đám người ban ngày mang âu phục, giày da bây giờ đeo mặt nạ ngồi trên khán đài vây quanh sàn đấu, tiếng thở dốc ồ ồ, có lúc thì lớn tiếng cổ vũ, có lúc lại ác độc chửi bới. Không thấy rõ vẻ mặt của bọn họ, nhưng từ ánh mắt dưới lớp mặt nạ đều toát lên vẻ hưng phấn điên cuồng.

Trong sân có hai tráng hán bắp thịt cuồn cuộn đang thi đấu , mỗi một lần nắm đấm nện lên cơ thể đều phát ra âm thanh ghê rợn, mỗi một lần bị đánh rơi xuống đất đều làm cho cả sàn đấu chấn động.

Bùi Tiểu Bảo cau mày, ghét bỏ nhăn mũi, vì cậu có huyết thống của thú nên khứu giác so với người thường nhạy bén hơn vô số lần, không khí ở nơi này quá bẩn thỉu, khiến cậu cảm thấy vô cùng khó chịu, thú vui của những người kia cũng làm cho cậu chán ghét.

Cậu không thích nơi này, không biết tại sao chủ nhân lại muốn tới nơi này.

Cánh tay ôm Bùi Y siết chặt, bồi bàn mang đồng phục màu đen tiến lên tiếp đón, trên mặt mang theo nụ cười công nghiệp: "Hai vị có yêu cầu gì?"

Bùi Y nói: "Thông báo cho quản lý của các người, chúng tôi muốn dự thi."

Đối phương ngẩn ra, ánh mắt nhanh chóng đảo một vòng trên người Bùi Y và Bùi Tiểu Bảo, một người nhìn như vị thành niên mười lăm, mười sáu tuổi, một người khác còn không thể tự mình đi đứng được.

"Ngài... chắc chắn sao?" Bồi bàn chần chờ hỏi.

Bùi Y nhướng mày: "Làm sao, nơi này không phải không hạn chế đăng kí sao? Chúng tôi chẳng lẽ không được?"

"Đương nhiên không phải" Bồi bàn thu liễm vẻ mặt, lấy bộ đàm nói gì đó, sau đó dẫn đường cho Bùi Tiểu Bảo đến cửa nhỏ một bên.

Sau khi thông qua một hành lang đi đến một gian phòng hoa lệ, Bùi Y mới gặp được chủ nhân của nơi này.

Nam nhân khoảng hơn ba mươi tuổi, Bùi Y không đoán được tuổi tác cụ thể của đối phương, dù sao bây giờ tuổi thọ nhân loại dài hơn 200 năm, mặc dù là một người hơn một trăm tuổi thì phần lớn cũng duy trì dung mạo thời thanh xuân.

Đối phương mũi cao mắt sâu, khuôn mặt anh tuấn, tóc ngắn màu nâu đậm, hình như là người Châu Á hỗn huyết.

Hắn đang cầm một ly rượu vang đỏ, cơ thể thả lỏng. Thời điểm Bùi Y quan sát hắn thì đối phương cũng đang quan sát Bùi Y.

Từ lúc Bùi Tiểu Bảo ôm anh vào đấu trường, thì thiết bị ghi hình trong đại sảnh đã khóa chặt bọn họ.

Không chỉ vì bọn họ là người mới, còn vì tư thế của bọn họ —— Bùi Y vẫn luôn bị ôm công chúa.

Vệ Trì lắc lắc ly rượu trong tay, tầm mắt nhìn chằm chằm Bùi Y, hắn cảm thấy nam nhân ốm yếu tuấn mỹ này hơi quen mắt.

Người Châu Á thuần huyết có tóc đen mắt đen, da dẻ trắng nõn, trên môi mang theo ý cười, nhưng ánh mắt lại rất sắc bén.

Tự nhận là gặp qua vô số người, Vệ Trì không thể không thừa nhận đời này hắn chưa từng thấy mỹ nhân nào như vậy.

Vệ Trì liếc mắt là đã nhìn ra trong hai người này, người được ôm chính là người làm chủ, khí chất bề trên của đối phương làm hắn không thể bỏ qua.

"Tự giới thiệu một chút, Vệ Trì, hiện tại là người quản lý của đấu trường." Sau đó vào thẳng vấn đề, "Ngài là..."

Bùi Y ý cười càng sâu, người này không vì cách ăn mặc của bọn họ mà lộ ra sự khinh thường, thái độ cũng làm cho Bùi Y cảm thấy rất thoải mái. Anh thích giao tiếp với người thông minh.

“Bùi Y. Đây là tiểu bảo bối nhà tôi.” Câu đầu là tự giới thiệu, câu sau là giới thiệu Bùi Tiểu Bảo.

Trong nháy mắt sau khi nghe được cái tên này, Vệ Trì ánh mắt lóe lóe, hắn đã rõ ràng tại sao lại thấy người này quen mắt như vậy, Bùi Y này giống như đúc Đại hoàng tử điện hạ đã qua đời một năm trước!

Mẫu thân của đại hoàng tử Lacey điện hạ cũng họ Bùi, không biết giữa bọn họ có quan hệ gì không?

Toàn đế quốc đều biết, một năm trước Lacey điện hạ dẫn dắt quân đoàn tiên phong số một đã bị toàn diệt. Lacey điện hạ thân là người thừa kế đầu tiên của đế quốc, tuổi trẻ tài cao, chiến công hiển hách, là người được rất nhiều người trẻ tuổi của đế quốc hâm mộ.

Đáng tiếc hắn tuổi trẻ chết sớm vì trận chiến đó, hoàng đế bệ hạ vẫn không muốn thừa nhận việc đứa con ưu tú nhất đã chết, một phần không chịu được đả kích này, một phần khác lại vì tinh hạm của quân đoàn số một biến mất không còn tăm hơi. Lacey điện hạ chết không thấy xác, sau đó hoàng đế bệ hạ không chỉ một lần phái ra quân đội đi tìm, nhưng vẫn luôn không có bất cứ kết quả gì.

Vệ Trì kiềm chế lại tâm tư trong lòng, dự định đêm nay sẽ báo cáo chuyện của Bùi Y cho gia tộc.

"Các cậu muốn dự thi?" Vệ Trì mở miệng hỏi.

"Không phải chúng tôi." Bùi Y lắc lắc đầu, "Là bảo bối nhà tôi."

Ánh mắt Vệ Trì dời về phía Bùi Tiểu Bảo, đây là một trẻ vị thành niên. Đế quốc có điều lệ bảo vệ vị thành niên cực kì nghiêm khắc, nhưng đây là thế giới ngầm dưới lòng đất, pháp luật không thể ràng buộc những người điên cuồng ở nơi này.

Vệ Trì gật gù, gọi người đến xử lý việc báo danh.

Bùi Tiểu Bảo đặt Bùi Y lên sô pha, cánh tay vẫn không nỡ rời khỏi eo anh.

Bùi Y xoa xoa đầu cậu, lỗ tai thú trên đỉnh đầu đã được thu hồi, không có lỗ tai lông xù để nhào nặn khiến tâm trạng của Bùi Y có hơi mất mát.

"Tiểu bảo bối thay chủ nhân đánh một trận, đánh thắng có thể ăn bữa tiệc lớn nha." Bùi Y che miệng nhỏ tiếng cảnh cáo Bùi Tiểu Bảo, “Sử dụng công pháp tôi đã dạy cho nhóc, nhớ kỹ không được phép bị thương, nếu không tôi sẽ tức giận."

Hơi thở ấm áp của anh phun bên tai Bùi Tiểu Bảo, Bùi Tiểu Bảo chỉ cảm thấy đáy lòng tê dại, lỗ tai ngay lập tức đỏ ửng, muốn tránh nhưng lại không nỡ, chỉ có thể cứng ngắc đứng ở đó.

"Tôi, tôi không muốn ăn bữa tiệc lớn." Bùi Tiểu Bảo khó chịu nói.

"Vậy nhóc muốn cái gì?" Bùi Y hứng thú dạt dào, đây vẫn là lần đầu tiên vật nhỏ này chủ động yêu cầu.

Đôi mắt màu xanh lam sáng lên như bị nước rửa qua, nhìn chằm chằm mặt Bùi Y, sau đó lại gần hôn lên khóe môi của anh.

Ngây ngốc biểu hiện khát vọng trắng trợn.

Bùi Y cảm thấy ấm lòng, vật nhỏ hình như cũng không biết mình muốn cái gì, anh nâng cằm Bùi Tiểu Bảo: "Biết rồi, đi đi."

Vệ Trì hơi kinh ngạc nhìn hai người hỗ động, họ đều là đàn ông... Mặc dù ở thời đại này, cũng không tránh khỏi có điểm không coi người khác ra gì.

Đứa nhỏ kia vậy mà không hề có một chút cảm giác khẩn trương khi sắp tham gia trận đấu sinh tử, không biết là nghé không sợ hổ, hay là bởi vì có thực lực siêu cường?

"Không biết vị này..." Vệ Trì ho nhẹ một tiếng, "Tên gọi là gì? Người tới nơi này vì bảo mật, hầu như đều không đăng ký tên thật, các cậu cũng có thể lấy biệt danh cho mình."

Bùi Y tưởng tượng hình dáng lúc Bùi Tiểu Bảo biến thân thành sư hổ thú, cơ thể được bao bọc bằng bộ lông màu xanh lam phát ra ánh sáng khiến người ta thán phục, mở miệng nói: "Băng Phách. Gọi là Băng Phách đi."

Gần đến rạng sáng, bầu không khí trong sàn đấu càng ngày càng nóng lên, mặt đất giữa sân nhiễm lên vết máu mới, mùi máu tanh mang lại cho người xem cảm giác hưng phấn, hơi thở táo bạo tràn ngập bên trong khán đài, mơ hồ có xu thế điên cuồng.

"Các quý ông và quý bà!" Người chủ trì ngữ điệu kích động vang vọng quanh sàn đấu, "Đêm nay, chúng ta có người khiêu chiến mới —— "

Người chủ trì kéo tay Bùi Tiểu Bảo giơ lên cao, ngữ điệu nói chuyện lần thứ hai đề cao: “Đó chính là người bên cạnh tôi —— Băng Phách!"

Ánh đèn chiếu lên người Bùi Tiểu Bảo, trong phút chốc tiếng thét cuồng nhiệt, chói tai của mọi người cứ như muốn lật tung nóc nhà.

Thiếu niên có một đầu tóc lam xoã tung, cùng đôi mắt cực kỳ thuần khiết, dưới chân giẫm lên vệt máu tươi ám sắc, nhưng biểu tình trên khuôn mặt vẫn hơi mê man.

—— thứ tốt đẹp như vậy, thật muốn phá hủy!

"Đêm nay đối thủ là —— Cự Hùng!"

Người chủ trì hạ thấp thanh âm, đã bị nhấn chìm bên trong tiếng hô của khán giả.

"Cự hùng! Cự hùng!"

"Xé hắn ra! Xé tiểu tử kia ra! !"

"Cự hùng có chiến tích thắng năm trận liên tiếp, tôi tin là mọi người đối với hắn rất quen thuộc! Thân thể của hắn đã trải qua cải tạo gen, sức mạnh thân thể đạt cấp A-! Như vậy tiểu Băng Phách của chúng ta có thể trốn thoát tay gấu của hắn hay không? Ai có thể đứng đến cuối! Hiện tại mọi người bắt đầu đặt cược cho người mình thích đi !"

Đây vốn là nguồn thu vào của đấu trường, ngoại trừ hưởng thụ kí©h thí©ɧ thị giác, thắng tiền càng mang lại tiền tài và kɧoáı ©ảʍ cho người xem.

Trên sân trận chiến đã bắt đầu, cự hùng có thân cao hơn hai mét, một thân bắp thịt phồng lên và ẩn chứa sức mạnh cường hãn, hắn một quyền đấm xuống có thể tạo thành một cái hố trên sàn đấu bằng kim loại.

Sau khi lên sân không nói một lời đã ngay lập tức lao lên, vung một quyền về phía Bùi Tiểu Bảo. Cự Hùng lộ ra ánh mắt khát máu, đứa nhỏ đối diện vẫn còn mang sự non nớt giống như không phản ứng kịp, một quyền này của hắn tuyệt đối có thể làm cho đầu đứa nhỏ kia nở hoa!