Chương 3: Rời đi.

Một năm sau.

Một tinh hạm to lớn chuyên chở rác thải chậm rãi đến gần Phế tinh, nhưng nó cũng không đáp đất mà bay lơ lửng trên không trung rồi trực tiếp đổ rác thải xuống, lần này tự nhiên cũng giống như những lần trước.

Toàn bộ tinh hạm này trừ hạm trưởng là con người thì chỉ có hai người máy phụ giúp. Hạm trưởng đã hơn 150 tuổi, làm công việc này cũng không phải lần đầu tiên, ông ngồi trên vị trí của mình lộ ra sự buồn bực ngán ngẩm.

Tinh hạm ngừng trên không trung, mở rộng cửa khoang và từ đó có một đống lớn rác rưởi bắt đầu trút xuống. Hạm trưởng ngáp một cái, số lượng rác quá nhiều, không tới nửa giờ thì không đổ xong, trong thời gian chờ đợi có lẽ ông nên ngủ một lát.

Mấy phút sau, người máy A di chuyển phát ra âm thanh “ong ong” từ xa đến gần, âm thanh cứng ngắc của máy móc vang lên: "Hạm trưởng, phía dưới có sinh vật không xác định."

Hạm trưởng đột nhiên ngồi thẳng người, mở màn hình giám sát ra, không thể tin tưởng mà dụi dụi mắt, đó là cái gì! Thật giống, thật giống một con người!

Khóa chặt mục tiêu và phóng to hình ảnh, cùng lúc đó hệ thống trung ương của tinh hạm phát ra cảnh báo: "Phát hiện hai sinh vật sống: Một cái là nhân loại, một cái khác không xác định. Sinh vật sống không xác định có tính nguy hiểm cao, kiến nghị tiêu diệt."

Trong màn ảnh, một người có đuôi đang ôm một nhân loại trong lòng ngực, đi ngược lên trên bằng cách đạp lên đống rác rưởi đang được thải xuống. Thân hình của cậu cực kỳ mạnh mẽ, di chuyển linh hoạt nhảy từ một núi rác kim loại này lại nhảy sang một núi khác, trong lúc đó còn dễ dàng tránh né những rác rưởi nhỏ khác, trong chốc lát đã tiếp cận cửa khoang đang mở!

Hạm trưởng lập tức tỉnh táo lại, luống cuống tay chân điều khiển tinh hạm, trong lúc hoảng loạn ông liếc nhìn màn hình, lại phát hiện hai người kia đã biến mất.

Ông còn chưa kịp thở ra một hơi, phía khoang chứa rác thải truyền đến những tiếng vang nhỏ, trong nháy mắt mồ hôi lạnh trên người hạm trưởng không ngừng tuôn ra.

Chiến tranh giữa đế quốc và sinh vật ngoài hành tinh đã kéo dài gần trăm năm, thân là con dân của đế quốc, mọi người đều biết những sinh vật ngoài hành tinh có hình dạng giống sâu khủng bố như thế nào. Vừa nãy sinh vật xuất hiện trên màn hình có đuôi dài, nếu nó là một sinh vật ngoài hành tinh, thì cái mạng nhỏ này của ông chỉ sợ là phải dừng tại đây.

Hạm trưởng lập tức rút ra vũ khí chỉa vào cửa phòng điều khiển, chân đứng còn không vững đã thấy cánh cửa làm bằng hợp kim tốt nhất và có bề dày khoảng một mét ầm ầm ngã xuống. Có một sinh vật nhanh như chớp xông vào, hạm trưởng chỉ cảm giác tay nhẹ đi, đến lúc phục hồi tinh thần lại đã thấy súng trong tay biến mất.

Một cái bóng xẹt qua trước mắt, chỉ thấy một sinh vật dạng người trên đầu có hai lỗ tai thú và một nam nhân tuấn mỹ được ôm vào lòng, đã đứng trước mặt mình.

Nam nhân hơi nhếch môi nở nụ cười, nụ cười kia làm cho hạm trưởng nhìn đến thất thần, đối phương vỗ tay một cái bốp, ngữ điệu nhẹ nhàng: "Rốt cuộc cũng có thể rời khỏi nơi quỷ quái này ."

Anh gật đầu với hạm trưởng: "Trên tinh hạm có chuẩn bị sẵn quần áo dự phòng đúng không, mau lấy ra đây."

Dĩ nhiên, hoàn toàn không xem người sống lù lù trước mặt ra gì, ra vào cứ như phòng của mình, lúc anh nói chuyện tự nhiên phát ra khí tràng của kẻ bề trên, hạm trưởng theo bản năng đã chấp hành mệnh lệnh của đối phương.

Chờ đến lúc ông phản ứng lại mới khϊếp sợ, bước chân hơi ngừng lại trong chốc lát rồi nhìn về phía hai người. Lúc này ông để ý thấy trên người của cả hai mặc cứ như ở thời nguyên thủy, chỉ có mảnh vải che khuất phần nhạy cảm của cơ thể, những nơi khác hoàn toàn lộ ra bên ngoài.

Tuy rằng như vậy, vẻ mặt của thiếu niên trên đầu có tai thú vẫn thản nhiên, không ngượng ngùng một chút nào, mà nam nhân trong l*иg ngực cậu càng tỏ ra bình tĩnh khiến người ta quên đi vẻ chật vật trên người anh, chỉ có thể cảm nhận được khí chất tao nhã phát ra từ trong xương cốt của anh.

Hạm trưởng đã sống hơn nửa đời người, đương nhiên biết hai người vừa gặp mặt đã đánh rơi vũ khí của ông hoàn toàn không phải người mà ông có thể đối phó được, từ trong phòng lấy ra hai bộ quần áo đưa cho đối phương, im lặng nhìn đối phương thay đồ.

Một năm này, Bùi Y đã tu luyện Thiên Ma Quyết đến tầng thứ hai, đáng tiếc lúc trước thân thể này bị thương quá nặng, trên Phế Tinh cũng không có thuốc để trị liệu. Mặc dù sau đó anh không ngừng dùng nội lực ôn dưỡng cơ thể nhưng đôi chân của anh vẫn không thể khôi phục như lúc ban đầu.

Quần áo có chất liệu co giãn mềm mại, tuy rằng không thể so sánh với quân trang lúc trước của Bùi Y, nhưng có công dụng điều tiết nhiệt độ cũng coi như tạm chấp nhận được. Kiểu dáng bên ngoài là màu lam đậm thông dụng, đây vốn là đồng phục của trung tâm xử lý rác thải, nhưng khi Bùi Y mặc lên vẫn có cảm giác của một quý tộc.

Bùi Tiểu Bảo đặt Bùi Y lên ghế, cầm quần áo cau mày buồn rầu, cậu từ nhỏ chưa từng mặc bộ quần áo nào chính quy như vậy nên bây giờ rất bối rối không biết phải làm sao.

Bùi Y cười híp mắt : "Tiểu bảo bối, lại đây tôi giúp nhóc mặc."

Bùi Y duỗi tay kéo cậu lại, thuận tay xoa xoa lỗ tai mao nhung. Cái đuôi thon dài của Bùi Tiểu Bảo không an phận lắc qua lắc lại, sau đó quấn chặt lên eo của Bùi Y.

Cậu suy nghĩ rất đơn thuần, một năm nay cùng Bùi Y cùng ăn cùng ngủ, đã sớm coi Bùi Y như người thân duy nhất, không biết từ lúc nào cậu bắt đầu có thói quen xấu, thích dùng đuôi quấn lên eo của Bùi Y. Bùi Y biết cậu đang ỷ lại vào mình, trên Phế Tinh hai người vẫn luôn sống nương tựa vào nhau, Bùi Y đã ngầm đồng ý cái động tác nhỏ này của cậu, nhưng bây giờ phải mặc quần áo đàng hoàng nên đương nhiên không thể lộ cái đuôi ra ngoài .

Bùi Y kéo cái đuôi của cậu xuống, nhẹ nhàng bóp bóp cái đuôi tiêm, bởi vì đang trong tư thế một người ngồi một người đứng nên Bùi Y chỉ có thể ôm eo của Bùi Tiểu Bảo và ngẩng đầu nhìn cậu: "Ngoan, thu cái đuôi vào đi nào."

Thân thể Bùi Tiểu Bảo nhẹ run lên một cái, từ đuôi tiêm truyền đến cảm giác ngứa ngáy tê dại khiến cậu đỏ mặt, có chút oan ức bĩu môi: "Giấu đi sẽ rất khó chịu."

"Cúi đầu."

Bùi Tiểu Bảo có hơi nghi hoặc, nhưng vẫn nghe lời cúi người xuống.

Bùi Y ôm vòng tới sau cổ và hôn một cái lên trán cậu, dụ dỗ nói: "Nghe lời."

Tai thú trên đầu Bùi Tiểu Bảo lập tức cụp xuống, nhỏ giọng nói: "Chủ nhân..."

Cậu căn bản không biết hai chữ "Chủ nhân" có ý nghĩa gì, nhưng chỉ cần là lời mà Bùi Y nói, cậu sẽ không bao giờ làm trái. Xưng hô là cái gì cũng không có vấn đề, cậu chỉ cần biết Bùi Y là của chính mình thôi.

Chủ nhận của cậu rất thích làm như vậy với cậu, mỗi lần như vậy cũng làm cho lòng cậu tê tê ngứa ngứa, cảm giác rất kỳ lạ. Cho dù thấy lạ, nhưng cậu lại rất thích chủ nhân như vậy, cái đuôi của thú nhân không thể để người khác chạm vào nhưng cậu thường xuyên để Bùi Y sờ tới sờ lui. Không chỉ vậy, trong lòng cậu còn muốn càng nhiều hơn, còn muốn chủ nhân hôn hôn mình nữa.

Nhưng bởi dấu ấn sâu trong linh hồn khiến cho Bùi Tiểu Bảo có hơi sợ hãi Bùi Y, hơn nữa cảm giác quái dị kia không hiểu vì sao luôn khiến cậu có cảm giác chột dạ, cho tới bây giờ cậu cũng không dám yêu cầu Bùi Y nhiều hơn.

"Tiểu bảo bối, mặc quần sẽ khiến đuôi của nhóc không thể duỗi ra được, đuôi không thu lại thì không thể mặc được quần, nếu miễn cưỡng mặc vào lại càng khó chịu hơn." Bùi Y giải thích.

"Vậy có thể không mặc!" Bùi Tiểu Bảo dùng cặp mắt màu xanh lam nhìn Bùi Y, "Dù sao tôi cũng không sợ lạnh!"

Bùi Y nghe cậu nói như một tên ngốc làm cho muốn cười mà không cười được, cưng chìu nói: "Vậy cũng không được, không phải tôi đã nói với nhóc rồi sao, sau này chúng ta phải đi đến rất nhiều nơi, sinh hoạt chung với những người khác, không phải chỉ có hai người chúng ta nữa. Tất cả mọi người phải mặc quần áo, nếu như nhóc không mặc thì sẽ bị người khác coi thường, còn có —— "

Bùi Y kéo tấm vải bao quanh hạ thân của Bùi Tiểu Bảo xuống, dùng ngón tay thon dài trắng nõn nâng tiểu tiểu bảo lên: "Nhóc đồng ý để lộ tiểu bảo bối cho người khác nhìn nhưng tôi không đồng ý, tiểu bảo bối của nhóc chỉ có chủ nhân mới có thể nhìn."

Bùi Y không ít lần trêu ghẹo cậu như vậy, cha mẹ Bùi Tiểu Bảo mất sớm, để mình cậu ở Phế Tinh sống như dã thú, bản thân cậu cũng không cảm thấy xấu hổ. Bùi Y trêu chọc cậu như vậy mà cậu không chỉ không cảm thấy lúng túng, ngược lại còn nghiêm túc nói: "Ừm, chỉ cho chủ nhân nhìn."

"Vậy nhóc muốn để trần phần thân dưới hay mặc quần?" Bùi Y ung dung thong thả hỏi.

“Tôi mặc!"

Cậu thu hồi cái đuôi, bây giờ nhìn cậu không khác gì một nhân loại, sau khi mặc quần áo tử tế vẫn cảm thấy quần khá chật chội. Cả người cực kỳ khó chịu, nhưng cậu không thể đổi ý, chỉ có thể uốn éo không ngừng khiến người khác thấy tức cười.

Nhưng khán giả duy nhất nhìn từ đầu đến cuối hai người giống chủ tớ này tương tác với nhau, đã kinh ngạc đến mức há hốc mồm, đâu dám chê cười bọn họ.

Bùi Y xoay ghế, một tay chống cằm nhìn về phía hạm trưởng đứng bên cạnh, vẻ mặt nhìn như đang cười nhưng lại không có ý cười: "Ông có vẻ thông minh hơn tôi nghĩ, không cố gắng phản kháng. Phải biết rằng, tính tình của tôi không tốt lắm."

Vừa nói xong, anh đã nhặt khẩu súng rớt bên chân lên, tay hơi dùng sức thì khẩu súng bằng kim loại giống như khối đất sét từ từ biến hình ở trong tay hắn.

Hạm trưởng kinh hãi đến mức toát mồ hôi lạnh, trong lòng cảm thấy may mắn vì lúc nãy ông không có làm cái gì.

"Được rồi, tôi có một số vấn đề muốn hỏi ông." Bùi Y mở miệng lần nữa, "Ông tốt nhất không nên nói dối, nếu không tôi cũng không bảo đảm có làm một số việc khiến ông hối hận hay không. Nếu như câu trả lời của ông khiến tôi hài lòng, tự nhiên ông cũng có thể an toàn về nhà cùng chiếc tinh hạm này."

Hạm trưởng lau mồ hôi: "Ngài cứ hỏi đi."

"Đầu tiên, chiếc tinh hạm này muốn bay đến nơi nào?"

"Tinh vực thứ sáu..."

Thông qua hạm trưởng giải đáp, Bùi Y mới biết vị trí hiện tại của bọn họ gần tinh vực thứ sáu. Đế quốc quản lý sáu tinh vực, tinh vực thứ sáu nằm ở khu vực biên giới, cách tinh vực trung tâm xa nhất, Phế Tinh chính là một tinh cầu bị vứt đi nằm ngoài tinh vực thứ sáu.

"Quang não không hoạt động, làm thế nào để sữa chữa nó?"

"Cái này... quang não báo hỏng chỉ có một trường hợp..."

Tình huống đó chính là chủ nhân thân thể này đã chết, quang não đã bị vô hiệu hóa. Chuyện này Bùi Y tự nhiên cũng biết được.

Anh nhíu mày: "Ông nên biết là tôi đang hỏi cái gì."

Hạm trưởng nuốt ngụm nước bọt: "Nếu như ngài nói về con đường phi chính quy, tôi đã có nghe nói qua. Ở chợ đen có tổ chức làm thân phận giả, chỉ có điều bởi vì quang não cần lấy DNA của chủ nhân, còn bao gồm cốt linh để xác định tuổi tác. Mà tinh võng lại do Đế quốc khống chế nên muốn chui lỗ hổng cũng không dễ dàng, cho nên giá cả khá là đắt..."

"Vậy... tốn bao nhiêu tiền?"

"Năm mươi... Ách, hoặc là bốn mươi vạn tinh tệ, tôi, tôi cũng chỉ nghe nói, cụ thể ít hay nhiều thực sự không biết rõ lắm."

Hạm trưởng có chút lo lắng, hai người này vừa nhìn đã biết là không có tiền, không biết đối phương có cảm thấy ông nói cái giá này để lừa bọn họ hay không. Nhưng hiển nhiên Bùi Y suy nghĩ lý trí hơn nhiều, gật gù ra hiệu ông tiếp tục nói.

Hạm trưởng thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu liếc mắt nhìn thiếu niên có lỗ tai thú kia, cẩn thận nói: "Nhưng... người bên cạnh ngài ..."

"Sao?"